Ngửi mùi vịt kho thơm lừng trong khí, nước miếng Lục Kiều cứ thế ứa . Cô đưa mắt Lục Ngọc, thầm nghĩ: ít nhiều gì cũng là chị em họ hàng thích, điều, lấy một cái cổ vịt cho cô gặm lót chứ!
Nếu là đây, Lục Kiều từng nếm thử món đó, cô chẳng thèm để ý. Thế nhưng từ khi trọng sinh, nhớ kiếp sống sung sướng, cá thịt đủ cả, ăn uống thỏa thích, giờ đây gặm rau cuộn chợ như thế , quả thực khiến lòng cô bất bình, uất ức khôn tả.
Một cuộn rau tạp lương thật sự khó nuốt. Lục Kiều rướn cổ họng, mới miễn cưỡng nuốt trôi miếng cuối cùng. là thứ tạp lương cực kỳ khó ăn, chỉ cái mỗi lợi là chống đói, chứ chẳng còn gì đáng .
Đến sức ăn nhỏ như Lục Kiều, bình thường thể chén gọn hai cái màn thầu, thì với cuộn rau tạp lương , cùng lắm cô cũng chỉ ăn nổi một cái là cùng.
Ăn uống no nê xong xuôi, cũng hai gã đàn ông sấn tới hỏi mua đồ của Lục Kiều. Bề ngoài thì tươm tất, nhưng ánh mắt phóng đãng, cứ dán chặt n.g.ự.c Lục Kiều mà hỏi: “Bán bao nhiêu một món?”
“Một hào một cái!” Lục Kiều giá hề rẻ, trong khi bác bán rau dại luộc bên cạnh chỉ tám xu. Ấy mà hai gã : “Có mỗi bốn cái thôi ? Lấy hết!”
Tổng cộng vỏn vẹn bốn hào, nhưng họ với vẻ rộng rãi, như thể "chịu chơi".
Ban đầu, bọn họ cũng tính sang chỗ Lục Ngọc thể hiện sự hào sảng của . khổ nỗi, đồ của Lục Ngọc nào rẻ, mua đôi ba món ngốn mất một hai tệ. Hai gã đàn ông vốn quen thói ăn chơi lêu lổng, tiền trong tay chẳng dư dả là bao, nên đành sang nhằm Lục Kiều.
Lục Kiều thấy ánh mắt hau háu của bọn họ thì ghê tởm phát khiếp, hận thể móc mắt hai gã lưu manh .
Nếu cô kết hôn với Lý Dục Tài , thì đừng bốn hào, dẫu là bốn tệ bốn mươi tệ cũng chẳng đáng để bận tâm.
giờ thì sự khác, nếu bán hết chỗ đồ , e là cô còn chẳng tiền mà về. Đôi chân đau nhức rã rời, nếu lết bộ về nữa, chắc cô ngất xỉu mất thôi. Đành cố nhịn mà bán cho bọn họ.
Ai ngờ, lúc Lục Kiều gói đồ, là tên đàn ông cố tình vô ý mà sờ trúng tay cô một cái.
Gã còn thì sát cạnh Lục Kiều, hỏi với vẻ gian xảo: “Mấy món đều do cô tự tay làm cả ? Ngày mai cô còn đây bán nữa chứ?”
Khoảng cách giữa họ sát sạt.
Lục Kiều cố kìm nén sự khó chịu, đáp: “Ngày mai vẫn sẽ đến.”
Giữa thanh thiên bạch nhật thế , hai gã lưu manh cũng chẳng dám làm gì quá đáng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-73.html.]
Mua bán xong xuôi, bọn chúng liền bỏ . Trước khi khuất dạng, hai gã còn tính sang chỗ Lục Ngọc mua chút cổ vịt về gặm, nhưng than ôi, cổ vịt của Lục Ngọc đắt hàng quá, sớm bán sạch .
Lục Kiều lạnh lùng dõi theo. Cô mới đây một lúc mà thu về hơn chục tệ, rốt cuộc thì Lục Ngọc kiếm bao nhiêu tiền chỉ trong một buổi sáng như chứ?
Lục Kiều bán hết sạch đồ, mệt mỏi rã rời vì phơi nắng, nên cũng chẳng nán lâu thêm. Cô ngay ngoài bến xe bò, bỏ một hào để chở về thôn.
Còn ba hào lẻ, về nhà cô tuyệt đối giao một xu nào. Ra ngoài làm ăn mà trong tay đồng tiền nào thì làm xoay sở? Nghĩ đến bà nội cảnh giác với như canh chừng trộm cướp, Lục Kiều càng tức tối.
Vừa nhắc đến chuyện tiền bạc và trộm cắp, cô liền nhớ một điều: bà nội cô thói quen khâu một cái túi nhỏ mặt trong của chiếc quần lót, tất cả tiền bạc đều giấu kín ở đó.
Cô nghĩ cách moi tiền của bà nội, cùng lắm thì cứ coi như vay mượn mà thôi.
Cứ loanh quanh chuyện tiền nong, Lục Kiều vắt óc suy nghĩ làm để kiếm thật nhiều, lén lút liếc về phía Lục Ngọc.
Còn về phần Lục Ngọc bên , cổ vịt bán hết sạch, cánh vịt cũng còn một cái! Lòng vịt thì chỉ vỏn vẹn mười mấy miếng, cô đều khéo léo đóng gói để bán. Nếu khách nào mua cổ vịt mà nếm thử thứ khác, Lục Ngọc đều sẵn lòng đổi món cho họ.
Cùng một tiền bỏ , khách tiện lợi nếm thử thêm hương vị mới. Giờ đây, hàng của Lục Ngọc chỉ còn chân vịt, đầu vịt và một vài cánh vịt lèo tèo.
Lần , Lý Dục Tài cùng nhóm bạn thiết của mới dẫn tới. Ban ngày bọn họ đều công việc riêng, chỉ thể tranh thủ giờ nghỉ trưa mà vội vã chạy đến. Dọc đường , cả bọn ngừng sốt ruột bàn tán, chỉ sợ Lục Ngọc bán hết hàng .
Vừa tới nơi, thấy Lục Ngọc, cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: “Còn cổ vịt , cô em?”
Lục Ngọc lắc đầu: “Hết sạch ạ!”
“Thế thì còn gì?”
Lục Ngọc mở vung nồi. Mùi thơm ngào ngạt xông lên, khiến cả bọn lập tức ứa nước miếng: “Mỗi thứ cứ lấy hai cái!”
Mấy xung quanh , liền vội vã chen miệng : “Hai cái thì bõ bèn gì mà ăn!”
Lý Dục Tài dứt khoát : “Lấy năm cái chân vịt, năm cái đầu vịt, còn bao nhiêu cánh vịt thì cũng lấy hết! Cô tính xem tổng cộng là bao nhiêu tiền?”
---