Hai xe của Lục Ngọc, chỉ đành chen chúc chuyến xe buýt. Người soát vé xe buýt đúng là khéo nhồi nhét khách, trong chiếc xe to là mấy mà chật cứng đến nỗi thể chen chân.
Xe còn lăn bánh, mùi mồ hôi chua nồng sực lên khắp khoang xe, Lục Kiều ngửi xong buồn nôn.
Đợi xe chồm hổm chạy , sắc mặt Lục Kiều tái mét, bụng càng nôn nao.
…
Lục Ngọc xe ba bánh, đội chiếc mũ rơm do Phó Cầm Duy tặng, mặt trời lên cao cũng chẳng sợ.
Đến cung tiêu xã, Phó Cầm Duy dựng sạp giúp cô. Anh đẩy chiếc xe ba bánh sân cung tiêu xã khóa .
Lục Ngọc vững thấy mấy bán hàng xung quanh : “Sao hôm qua cô tới? Nhiều tìm cô lắm đó.” Họ chỉ một miếng để nhấm nháp.
Lục Ngọc đáp: “Món cổ vịt lúc nào cũng sẵn, thì làm chút, thì đành chịu.”
Mấy chủ sạp xung quanh cũng mua một chút nếm thử. Lục Ngọc mới bày sạp một hôm mà khách quen đông đến ?
Họ cũng nếm thử món cổ vịt , thử tìm tòi cách làm.
Lục Ngọc bày đồ lên sạp, mở nắp nồi , cho hương thơm lan tỏa. Rất nhanh chủ động tìm tới.
Khách quen : “Sao hôm qua cô bày sạp?”
“Món nhà cô kho thế nào mà mới đầu ăn thì cay xé lưỡi, mà ăn mãi thấy thèm.”
Vừa xuýt xoa hít hà, đôi môi cũng sưng đỏ lên.
“Lấy cho ba cái cổ vịt.”
“Cho hai cổ vịt, hai cánh vịt. À mà, mai cô còn ghé nữa ?”
Thử tưởng tượng mà xem, cái thời buổi , cầm một chiếc cổ vịt nóng hổi lên mà gặm, cái vị mặn mặn, ngọt ngọt thấm đẫm từng thớ thịt, từng khớp xương, gặm đến khi chiếc cổ bóng lưỡng, sạch trơn, hỏi mà thấy sướng miệng, thấy thỏa mãn cho .
Lục Ngọc đáp lời khách, vẫn quên buông một câu: “Anh cứ yên lòng, cái nào ngon, cái nào to đều để dành phần .”
Cô còn thêm: “Ngày mai thì cũng chừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-64.html.]
Nghe cô , những vốn chỉ định mua một chiếc cổ vịt về giải cơn thèm, giờ đều tặc lưỡi mua luôn hai cái. Đằng nào thì cũng mua , chi bằng ăn cho thỏa một , đỡ ngày nào cũng thấp thỏm ngóng trông!
Lục Ngọc bỏ túi cho khách, thanh toán tiền nong rành mạch.
Thoáng cái, khi ấm nhà cán bộ tới, sạp hàng chỉ còn chừng mười mấy chiếc cổ vịt và hai cái cánh vịt nhỏ nhất.
“Gói hết cho .”
Điều kiện gia đình khá giả, cá thịt ăn thiếu. cái món vịt kho một sức hút đặc biệt, ăn một miếng là ghiền, hơn hẳn cá thịt thông thường.
Lục Ngọc cũng khiếu kinh doanh, cô : “Cổ vịt thì tính tiền, còn hai cánh vịt coi như tặng .”
Điều khiến ấm nhà cán bộ nọ vui mặt. Cha đều là cán bộ công nhân viên chức, trong nhà của ăn của để. Vốn dĩ đám bạn chỉ bám lấy để chi tiêu nhiều hơn, nay thấy Lục Ngọc làm ăn sòng phẳng, hào phóng như , nhưng trong lòng ưng ý, liền : “Quay về sẽ giới thiệu rộng rãi cho cô, tới lúc đó để cả khu tập thể cán bộ của chúng đều tới mua ủng hộ.”
Cô đáp: “Vậy thì quá .”
Đợi đến khi đám bạn của Lý Dục Tài chạy tới, Lục Ngọc dọn sạp từ lâu. Trong khí chỉ còn lảng bảng vấn vương mùi thơm mê hoặc, càng khiến nuốt nước bọt ừng ực vì thèm.
Lục Ngọc bán hết hàng, về trụ sở cung tiêu xã. Phó Cầm Duy cô với vẻ kinh ngạc: “Nhanh như ư?”
Lục Ngọc nhếch môi, ánh mắt chút tự mãn: “Đương nhiên , là ai chứ?”
Phó Cầm Duy từ nhỏ dạy khiêm tốn, đây là đầu tiên gặp một con gái thể hiện vẻ tự tin đầy kiêu hãnh như thế. sự kiêu ngạo khiến phiền lòng, ngược còn chút gì đó thu hút .
Lục Ngọc dậy quá sớm, giờ thấy một chỗ trống tiện tay, cô liền gục xuống bàn chợp mắt. Chẳng mấy chốc, tiếng hít thở của cô đều đều, bình .
Chị Hồng – nhân viên bán hàng lâu năm, bước báo cáo về lô hàng tồn đọng: “Lúc nhập hàng, lô vải trong kho đó kiểm tra kỹ, giờ phát hiện màu.”
Phó Cầm Duy khẽ “ừm” một tiếng.
Chị Hồng đưa vải cho xem. Khách hàng của cung tiêu xã bọn họ đều là bà con trong vùng, nếu chất lượng vấn đề, mua về nhà , họ chắc chắn sẽ tìm tới làm ầm ĩ, gây ảnh hưởng tới danh tiếng của cung tiêu xã.
Thà xử lý sớm còn hơn, tránh để dây dưa về .
Phó Cầm Duy : “Tôi lập danh sách đăng ký xong , lát nữa sẽ trình lên chủ nhiệm một tiếng, tổng cộng bao nhiêu?”
“Ba trăm mét vải, vốn dĩ bán một đồng rưỡi một thước, bây giờ chỉ thể bán năm hào một thước thôi. Mà đây là vải bông nguyên chất, chất lượng cao đấy chứ.”
---