Sắc mặt cô Đỗ trắng bệch, thư ký nam ngoài nhưng Phó Cầm Duy hiệu yên tại chỗ.
Là một đàn ông vợ, sẽ ở chung một gian kín với phụ nữ khác, để tránh những lời đồn thổi thất thiệt.
Lần cô Đỗ thật sự bật nức nở, sỉ nhục mặt ngoài, khiến cô mất hết thể diện.
Đỗ tiểu thư, nổi tiếng là hoa khôi của trường, xuất từ gia đình quyền quý. Bấy lâu nay, một ai lọt mắt xanh của cô. Cho tới bữa tiệc hôm đó, khi gặp Phó Cầm Duy, cô mới thực sự xao xuyến, khắc khoải khôn nguôi.
Nào ngờ, ý chẳng thuận lòng trời, cô tin Phó Cầm Duy lập gia đình từ thuở còn trẻ.
Cô cứ đinh ninh rằng, hẳn đó chỉ là một cô vợ quê mùa, chân lấm tay bùn ở chốn thôn dã xa xôi. Người như họ, những kẻ học hành nơi xứ trở về, vốn dĩ chẳng bao giờ thèm để mắt tới hạng đó.
Thực tế phũ phàng giáng xuống cô Đỗ một đòn nặng nề. Phó Cầm Duy ngay cả chút mặt mũi cũng nể nang cô . Không thể chịu đựng thêm nỗi tủi hổ, cô bật nức nở vội vã chạy khỏi đó.
Người thư ký nam bên cạnh cũng khỏi bối rối.
Sắc mặt Phó Cầm Duy còn u ám hơn cả nhiều phần, lạnh lùng lệnh: “Chấm dứt hợp tác với nhà họ Đỗ!”
Từ đến nay, từng thấy sếp xử lý công việc theo cảm tính như . Dự án mang lợi nhuận lên đến năm mươi phần trăm. Hơn nữa, đây là hạng mục theo đuổi suốt ba tháng trời, bỏ là bỏ, dù là cũng khó mà chấp nhận nổi.
Phó Cầm Duy chỉ phán một câu rành rọt: “Tôi nhắc thứ hai.”
Người thư ký hiểu rõ tính khí của sếp, lời thì thể đổi, đành ngoan ngoãn tuân lệnh.
Phó Cầm Duy xuống bàn làm việc, nhưng tâm trạng quấy rầy, lòng chẳng an, đành dậy về.
Định cư tại Thâm Quyến hai năm, cuối cùng cũng sở hữu một căn biệt thự cho riêng . Căn biệt thự , với giá hai trăm vạn tệ, là khoản đầu tư lớn nhất của tính đến thời điểm đó, đắt giá nhất trong những bất động sản từng sở hữu. Nằm sừng sững giữa lòng thành phố, bao bọc bởi hàng rào kiên cố và khuôn viên ngập tràn hoa cỏ, nếu rõ, ngoài còn lầm tưởng đây là một công viên thu nhỏ.
Biệt thự thiết kế theo phong cách kiến trúc Tây Âu tráng lệ, vẻ lộng lẫy chẳng thua kém gì những tòa thành cổ kính ở Trung Âu. Kiến trúc sư là một bậc thầy mời từ nước ngoài, từng chi tiết trang trí nội thất đều chăm chút tỉ mỉ, mỗi góc nhỏ đều toát lên vẻ tinh tế đến lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-474.html.]
Với diện tích rộng rãi, tọa lạc ở vị trí riêng tư, căn nhà ba tầng cả sân lẫn sân , nơi hai vợ chồng tự tay vun trồng đủ loại hoa. Mỗi độ hè về, hoa đua khoe sắc thắm, thu hút bươm bướm dập dìu bay lượn, tựa như một bức tranh sơn dầu sống động.
Phó Cầm Duy ngả lưng chiếc sô pha mềm mại, chỉ khi về đến tổ ấm , mới thể trút bỏ gánh nặng công việc mà thư giãn đôi chút.
Lục Ngọc vắng nhà, khiến căn biệt thự rộng lớn trở nên trống trải, sự thích thú cũng vơi phần nào. Anh bao lâu thì tiếng cửa khẽ mở. Ngẩng đầu sang, thấy Lục Ngọc đang tay xách nách mang trở về.
Thấy Phó Cầm Duy ở nhà giữa trưa, Lục Ngọc ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay cần đến công ty ?”
Thời điểm , Phó Cầm Duy đang bận rộn tối mặt tối mũi. Với sự phát triển như vũ bão của ngành bất động sản những năm 90, gần như chạy đua với từng phút từng giây. Chỉ một chút lơ là bỏ lỡ cơ hội cũng thể gây thiệt hại nhỏ cho . Lục Ngọc quá quen thuộc với hình ảnh lao đầu công việc.
Lục Ngọc trở về chuyến dạo chơi Hồng Kông, cô mua sắm kha khá quần áo mới. Nét mặt Lục Ngọc càng thêm rạng rỡ, nhan sắc cũng trở nên xinh và tinh tế hơn hẳn. Ngay cả khi ở Hồng Kông, cô còn chuyên tìm kiếm tài năng điện ảnh đưa danh , mời đến phim trường thử vai, nhưng Lục Ngọc từ chối khéo.
Phó Cầm Duy khẽ thở dài: “Mấy công việc đúng là vô vị.”
Lục Ngọc ngẩn , cô đặt chiếc vali cạnh cửa, đợi tài xế lái xe khuất mới đến gần, dò hỏi : “Có chuyện gì ?” Nàng vô cùng tò mò.
Vừa là cô đoán Phó Cầm Duy đang điều phiền muộn trong lòng.
Phó Cầm Duy đáp , giọng chút trách móc: “Em vắng cả nửa tháng trời, bỏ mặc ở đây một thủ tiết phòng !” Nghe một lạnh lùng như Phó Cầm Duy thốt những lời lẽ như , Lục Ngọc khỏi cảm thấy dở dở .
“Một ông chủ lớn như mà cũng tủi ?”
Lục Ngọc kể rằng cô dạo khắp Hồng Kông, thưởng thức đủ món mỹ vị ẩm thực đặc trưng, tìm hiểu về các loại sữa bản địa. Thực tình, nếu về sữa, những công thức cô còn phong phú hơn hẳn các loại hình ở Hồng Kông nhiều. Thế nên, khi trở về, cô cũng thử mở thêm vài tiệm sữa xem .
Phó Cầm Duy từ từ kéo gọng kính xuống, ánh đầy phóng khoáng khiến Lục Ngọc bỗng chốc xao xuyến trong lòng. Anh cúi xuống, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn nồng ấm.
Vừa gặp bao ngày xa cách, dư vị ngọt ngào thuở ban đầu vẫn còn vương vấn. Vốn dĩ chỉ là một nụ hôn khẽ khàng lướt qua, nào ngờ Phó Cầm Duy bỗng nổi cơn ghen, càng dùng lực mà hôn sâu hơn, cuồng nhiệt hơn, như khám phá từng tấc trong khoang miệng Lục Ngọc.
---