Hai vợ chồng (cha Lục) vẫn luôn nghĩ rằng gặp mặt nhất định ngỏ lời cảm ơn, nhưng cứ mãi chẳng dịp nào.
Phó Chi thấy Lục Ngọc, mỉm : “Con gái vẫn đổi gì cả!” Bà tới, liền vội vàng bố trí thêm chỗ , thêm bát đũa cho bà.
Phó Chi xua tay : “Không cần khách sáo, một chỗ là , tới cửa ngửi thấy mùi thơm phức !”
Mẹ Lục thấy bà liền hỏi han: “Sao bấy lâu nay chị về nào thế?”
Phó Chi đáp: “Công việc tỉnh cứ cuốn lấy nên chị cứ chần chừ mãi về ! Năm nay chị sẽ ở đây ăn Tết cùng các em. Tối nay chúng sẽ ngủ chung một phòng, kêu cả Lục Ngọc sang nữa, tha hồ mà tâm sự.”
Lục Ngọc một tiếng: “Vậy tối nay con ngủ với nuôi ạ!”
Phó Chi : “Chỉ sợ Cầm Duy nỡ cho con ngủ riêng chứ?”
Mọi trêu chọc Phó Cầm Duy: “Ối chao, là tối nay chú Phó ôm gối phòng trống ?”
Phó Cầm Duy đáp khéo: “ , cho nên tối nay nâng ly cùng cha thêm mấy chén nữa mới !” Anh xong, tất cả liền phá lên .
Người càng đông đúc, trong nhà càng thêm oi bức. Đành mở cửa sổ một chút cho thoáng khí.
Một nồi lẩu nóng hổi dọn lên, món chính là bánh dán và cơm trắng.
Mẹ Lục quả thực là chân chất, nấu đến mấy chậu cơm to, dặn dò: “Cứ tự nhiên dùng bữa nhé các cháu, tuyệt đối đừng dè dặt, khéo về đến nhà đói bụng đấy!”
Mấy em nhà họ Phó đều tấm tắc: “Thím ơi, thím cứ yên tâm, đồ ăn ngon thế , chúng cháu làm mà khách sáo nổi ạ!” Đàn ông thì chuyện trò rôm rả, đủ thứ trời đất.
Phụ nữ thì kề bên chuyện con cái.
Lục Ngọc tò mò về Phó Chi.
Phó Chi cạnh Lục Ngọc ăn lẩu, ăn khen: “Vẫn là lẩu ở đây ngon nhất!” Bà ăn một miếng, ấm áp, cảm giác ở nơi khác chẳng hương vị đặc biệt .
Mẹ Lục vội vàng : “Giống heo nhà nuôi thật là , cho ăn thức ăn tuyển chọn kỹ lưỡng, mấy nhà khác ai mà dám nuôi như thế chứ!”
Có hai con heo là bà đặc biệt để dành cho gia đình ăn Tết, bà chăm bẵm kỹ lưỡng hơn, thịt mỡ mổ trắng nõn nà. Đến cả mấy ông đồ tể cũng tấm tắc khen, mổ bao nhiêu heo mà từng thấy miếng thịt nào ngon đến .
Hôm nay thịt đầy ắp nồi, đám đàn ông ăn uống no say, cứ thế nhồm nhoàm miếng thịt lớn ực một ngụm rượu, thích thú vô cùng. Họ mãi thôi về cuộc sống viên mãn mà đây mơ cũng từng dám nghĩ tới.
Lục Ngọc khẽ gọi: “Mẹ nuôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-437.html.]
Phó Chi sang: “Sao con?”
Cô hỏi: “Những năm qua ? Sao về thăm nhà ạ?”
Phó Chi thở dài: “Nói thì vốn dĩ về, nhưng công việc cứ bận bịu đủ thứ nên cứ dây dưa mãi về ! Bây giờ một suy nghĩ , mở một cái siêu thị.”
Người khác từng đến khái niệm siêu thị là gì, nhưng Lục Ngọc tới siêu thị, trong lòng khỏi thầm kinh ngạc.
Vào thời điểm đó, trong nước (Trung Quốc) vẫn phổ biến mô hình siêu thị , mà ngay từ đầu năm 1984, Phó Chi suy nghĩ .
Quả là phàm, chẳng trách bà thể trở thành một nhân vật tầm cỡ.
Tầm của bà thật sự quá đỗi vượt thời đại!
Tối hôm , ăn uống thật vui vẻ, nâng ly cạn chén đến mức ai nấy đều say khướt cả.
May mắn , các chị em phụ nữ còn giữ chút tỉnh táo, kẻ đỡ dìu, nhọc nhằn lắm mới đưa chồng về nhà.
Đây là đầu Lục Ngọc thấy Phó Cầm Duy say. Anh hề quấy phá làm khó dễ, chỉ lặng lẽ cô với ánh mắt đầy ắp yêu thương. Nếu để ý kỹ, còn chẳng nhận ngà ngà.
Phó Cầm Duy quả thực như một bức tượng "hòn vọng phu" , bình thường vốn kiệm lời và kín đáo trong tình cảm, nay nhân men rượu mà bộc lộ hết thảy tâm tư.
Lục Ngọc sang với Phó Chi và Lục: “Con xin phép đưa về nghỉ đây ạ.”
Lục Ngọc định tối nay sẽ ở nhà đẻ. May mà thằng bé Tiểu Tích Niên bà nội đưa chơi .
Phó Cầm Duy khác hẳn những đàn ông say xỉn khác, chẳng cần ai chật vật lôi kéo. Lục Ngọc khẽ nắm tay , răm rắp theo cô. Thấy , Phó Chi bên cạnh khỏi tủm tỉm với Lục: “Chị xem kìa, hai đứa nó thật là tình cảm quá thôi!”
Mẹ Lục cũng gật gù cảm thán: “Phải đó con, cái duyên nợ thật kỳ lạ, thuở ban đầu ai mà ngờ hai đứa chúng nó nên vợ nên chồng cơ chứ.”
Lục Ngọc dìu Phó Cầm Duy về phòng riêng, cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài cho , cẩn thận đặt xuống giường và đắp chăn kỹ càng.
Nhiệt độ ở vùng quê, cứ nửa đêm là hạ xuống rõ rệt. Không đắp chăn ấm thì dễ cảm lạnh.
Ai ngờ, khi Lục Ngọc toan dậy, Phó Cầm Duy níu tay cô , khẽ giọng thều thào: “Đừng mà…” Ngữ khí của bỗng chốc trở nên đáng thương lạ.
Cứ hệt như cái cách thằng bé Tiểu Tích Niên vẫn làm nũng .
Lục Ngọc vỗ về: “Ngoan nào , ngủ một giấc thật ngon em sẽ ngay thôi.”
---