Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 406

Cập nhật lúc: 2025-11-05 09:41:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Với mức thu nhập của Lục Ngọc và Phó Cầm Duy hiện tại, gom đủ tiền cũng mất gần một năm trời, nhưng quả thật xe riêng thì thuận tiện hơn nhiều.

Phó Cầm Duy cầm lái, chẳng mấy chốc hai về tới cổng làng.

Đỗ xe ở một khoảnh đất rộng rãi trong thôn, hai xuống xe thẳng về nhà họ Lục.

Chị hai, rể và hai đứa cháu nhỏ đều tề tựu đông đủ.

Lục Ngọc đầu tiên gặp rể, trông khá tuấn tú, đó cũng hề nhận tật ở chân.

Hai đứa cháu nhỏ cũng thanh tú, đứa lớn nhất chừng bảy tám tuổi .

Vừa thấy Lục Ngọc, chúng liền ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Dì út!” Khiến trái tim Lục Ngọc tan chảy.

lục túi nhưng phát hiện vội vàng quá, chẳng mang theo thứ gì.

Phó Cầm Duy khéo léo lén đưa cho Lục Ngọc hai phong bao lì xì, mỗi cái mười tệ. Lục Ngọc thoáng qua liền thở phào nhẹ nhõm.

Trong túi áo vét của Phó Cầm Duy lúc nào cũng sẵn một ít tiền mặt và đồ lặt vặt. Anh thường chuẩn đề phòng khi giao thiệp bên ngoài sẽ lúc cần dùng đến.

Lục Ngọc liền gọi hai đứa cháu : “Lần đầu gặp mặt, các con cầm lì xì nhé.”

Hai đứa cháu ngước cha , nên nhận .

Lục Ngọc kiên nhẫn khuyên mãi, chúng mới chịu cầm lấy.

Chị hai Lục mỉm : “Nếu dì út cho thì các con cứ nhận !” Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ liền vui vẻ cầm lấy.

“Chúng con cảm ơn dì út ạ!”

Lục Ngọc dịu dàng xoa lên gương mặt bầu bĩnh của hai đứa cháu. Chúng vẻ e thẹn, liền trốn lưng chị hai Lục.

Lục Ngọc chào hỏi: “Chào chị hai, chào rể.” Phó Cầm Duy cũng bên cạnh cúi chào.

Anh rể vẻ căng thẳng, khẽ “ừm” một tiếng đáp .

Chị hai Lục : “Anh chị quyết định sẽ chuyển huyện sinh sống, chắc sẽ làm phiền các em ít.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-406.html.]

Lục Ngọc xua tay: “Phiền phức gì ạ, chị thể đến đây, em vui còn kịp. Cứ ở tạm chỗ em , chị cứ từ từ tìm nhà, khi nào chỗ phù hợp tính.”

Anh rể vốn là tàn tật, bình thường nhạy cảm, sợ khác coi thường . Thấy Lục Ngọc thái độ tự nhiên, chút dè dặt, trong lòng cũng nhẹ nhõm phần nào.

Trước đó vợ kể em gái út nhà vợ , nay gặp mặt quả nhiên là như .

Chị hai Lục : “Chị sẽ ở tạm hai ngày thôi, tìm nhà là sẽ nhanh chóng dọn ngay!”

Chị thể đưa quyết định cũng vô cùng khó khăn, lúc đầu bàn bạc, bên nhà chồng suýt chút nữa là nổi cơn thịnh nộ.

Phải giằng co nhiều mới , bởi vì cha chồng đồng ý, nhưng các chị em dâu để họ tiếp tục chiếm tiện nghi nên đỡ nhiều, cuối cùng mới thể chuyển .

Cha Lục bên cạnh : “Hôm nay các con đều về đây , ở nhà ăn miếng cơm . Cha sẽ làm vài món ngon, mấy cha con rể chúng làm vài chén!”

Đây là đầu ông gặp con rể thứ hai của nên căng thẳng, chuyện còn vấp váp.

Lục Ngọc : “Được ạ, để con nấu.”

Chị hai Lục reo lên: “Em út nấu ăn ngon nhất, chúng phúc ăn !”

Mấy Lục Ngọc nấu đồ ngon, bảo chị mang về, khiến cho trong nhà đều mê mẩn, vô cùng thích ăn.

Lục Ngọc bảo Phó Cầm Duy mua thêm chút đồ, Phó Cầm Duy liền lập tức ngoài.

Chị hai và hai đều ngượng ngùng : “Cứ nấu đại chút đồ là , cần phiền em rể cất công một chuyến.”

Lục Ngọc đáp: “Không , xe, nhanh hơn nhiều.” Có lẽ sẽ mua chút thịt thà gì đó về.

Lục Ngọc thêm: “Anh ở đây, chúng thể chuyện riêng.” Đoạn cô hỏi dò xem họ tính toán gì khi đặt chân huyện.

Lục Ngọc từng là cán bộ thôn, ăn khéo léo, chị hai Lục ban đầu còn ấp a ấp úng, đó thì càng càng mạnh dạn, rành mạch.

Nếu thật sự thể an cư lạc nghiệp trong huyện, về nhà chồng cũng chỗ dựa, thể tự hào.

Lục Ngọc : “Thực chị phù hợp để lên huyện sinh sống. Anh chị đều chút nghề trong tay, chỉ cần cả nhà chịu khó làm ăn thì nhất định sẽ c.h.ế.t đói !”

Hai ở trong thôn vốn quen với việc đồng áng, bây giờ theo hệ thống khoán hộ , cũng chẳng ai sẽ mãi cho phép họ ăn bám mãi. Dựa ai cũng bằng dựa chính , ngoài bôn ba kiếm sống vẫn hơn bất cứ thứ gì.

---

Loading...