Một lúc , chị hai Lục cũng ghé thăm. Chị chạy thẳng một mạch đến nhà Lục Ngọc, quên mang theo bộ quần áo mới may cho đứa cháu trai cưng.
Chồng chị là thợ may lành nghề, nên bộ quần áo cho bé mềm mại, thoải mái, khiến Lục Ngọc mắt vô cùng.
Giờ đây, hễ trông thấy Tiểu Tích Niên là chị hai Lục cưng nựng, thơm tới tấp mấy cái lên má thằng bé.
Chị hai Lục thở dài, kể: “Má gửi thư cho chị nhà mổ heo, thế là má chồng chị liền bắt chị mang hai chục quả trứng gà sang biếu.”
Thật khiến chị mất mặt hết sức! Theo đúng lệ làng, nhà trả lễ hậu hĩnh chứ.
Dùng trứng gà đổi thịt heo, đúng là tính toán quá chi li, khôn lỏi.
chị hai Lục cũng đành chịu, dù cũng là phận làm dâu .
Tuy chị hai Lục gả cho một tàn tật, nhưng đối với bên nhà chồng mà thì vẫn là "chuột sa chĩnh gạo". Dẫu , bao năm qua, nhà má cũng của cải gì đáng giá để mà đem dâng lễ. Bằng mặt bằng lòng, mấy cô em dâu bên đó làm mà ngấm ngầm so bì chứ.
Một bên là nhà đẻ, một bên là nhà chồng, chị thật tình khó xử muôn phần.
Ba chị em trò chuyện rôm rả. Chị hai Lục buột miệng : “Giờ đây chị ngưỡng mộ em nhất đó, Lục Ngọc . Má chồng em thật sự là chồng một hai đời .”
Đang lúc chuyện trò vui vẻ, bà Lục vội vã ghé qua. Bà đẩy chiếc xe cút kít nhỏ, bên chất hai cái đùi heo to bự.
Bà Lục dõng dạc phân chia: “Con hai với Lục Ngọc, mỗi đứa một cái nhé!” Chị cả Lục thì ở chung với cha , dĩ nhiên là cần chia thêm nữa.
Phần đùi là nhiều thịt nhất, ăn cũng ngon, còn thể ướp làm giò hun khói. Bình thường tiền cũng chẳng mua nổi, một cái đùi lợn to ít nhất cũng nặng bốn mươi cân.
Chị Hai nhà họ Lục , bối rối đáp: “Đâu cần nhiều đến thế chứ?” Chị chỉ mang tới hai mươi quả trứng gà mà thôi.
Mẹ Lục : “Coi như bù đắp những thiếu thốn, thiệt thòi ! Một cái đùi lợn to như cũng đủ để thiên hạ thấy rằng bây giờ nhà khác xưa .”
Mẹ Lục giờ đây chỗ , tiếng , sẽ ai dám bắt nạt gây khó dễ cho chị Hai nữa.
Chị Hai nhà họ Lục đầu tiên cảm thấy cha là chỗ dựa vững chắc, vành mắt đột nhiên đỏ hoe, ngấn lệ.
Mẹ Lục : “Hôm nay ba chị em con mặt đông đủ ở đây, chuyện quan trọng với các con.” Chưa bao giờ Lục Ngọc thấy Lục vẻ trịnh trọng đến thế.
Mẹ Lục : “Lần bán lợn thu hai nghìn bảy trăm tệ, trừ một nghìn tệ tiền nợ vay để mua lợn giống từ , trừ khoản nợ thức ăn chăn nuôi ở trại, vẫn còn một nghìn rưỡi tệ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-368.html.]
“Bây giờ mua lợn con tốn ba trăm, là còn một nghìn hai trăm tệ. Ba chị em các con, mỗi đứa ba trăm tệ!” Bà phân chia thật công bằng.
Chị Cả nhà họ Lục định từ chối thì Lục ngăn : “Những năm qua cũng từng cho các con đồng quà tấm bánh nào hồn. Bây giờ trong nhà tiền, của giờ đây cũng là của các con cả.”
Mẹ Lục nhớ tới sự khó khăn trong những năm qua, vành mắt đỏ hoe: “Tiền các con chớ để lộ cho ngoài . Cứ cất kỹ trong túi riêng của , khi nào túng thiếu thì cứ với .”
Lục Ngọc .
Mẹ Lục : “Chuyện tiền nong con yên tâm, bàn bạc với cha con . Chỉ là cha con vốn khéo léo lời lẽ, ông cứ giục chuyện với các con ngay.”
Bây giờ chị Hai nhà họ Lục đang túng thiếu, con trai chị sắp tiểu học, nhưng tiền bạc bên nhà chồng chịu chi, chuyện cứ thế mà đình trệ. Tuy lấy nhưng ngại ngùng : “Con gái gả như bát nước đổ , làm thể lấy tiền từ nhà đẻ chứ?”
Mẹ Lục khẽ nhíu mày: “Mặc kệ con gả , dù thế nào con vẫn là con gái của . Con cứ mạnh dạn cầm lấy .”
Cha nhà họ Lục là chất phác, thật thà, nếu cho, chính là một lòng một , hề toan tính. Nếu từ chối khiến ông bà mất lòng, tổn thương.
Chị Hai nhà họ Lục chẳng nán lâu, nhận ba trăm tệ vội vã về cho kịp chuyến xe cuối ngày.
Cầm một cái đùi lợn về cũng đủ hãnh diện lắm .
Mẹ Lục cho Tiêu Thái Liên ba mươi cân thịt lợn, cả thịt nạc, sườn non, lẫn giò tươi, là những phần ngon nhất.
Lục Ngọc : “Một con lợn chia hết, rốt cuộc chẳng còn là bao.”
Cha Lục Ngọc vốn tính thật thà, những gì cho đều là đồ nhất, giữ cho những phần thịt kém hơn.
Mẹ Lục : “Thời gian qua, cũng nhờ bà thông gia chăm sóc cho con bé. Số thịt cũng coi như là một chút lòng thành.” Bà cũng , Tiêu Thái Liên thật tình đối đãi tử tế với Lục Ngọc.
Giúp Lục Ngọc chăm con, thậm chí, nếu ai đó trong thôn lời tiếng về Lục Ngọc, bà đều mặt bênh vực con dâu.
Năm ngoái, nhà nuôi riêng cho nhà họ Phó một con lợn để biếu, năm nay làm , nhưng dù cũng chút quà cáp qua cho phép.
Cho ba mươi cân thịt lợn quả là ít ỏi gì.
Hơn nữa, nhà họ Lục mổ lợn, cả thôn đều , chia thịt thế nào trong lòng ai cũng một sự so đo nhất định. Chẳng lẽ để bà thông gia phàn nàn, dị nghị ?
---