Phó Cầm Duy mỉm : “Ừm, cũng đợi lâu lắm ! Em mau ăn .” Những món đều là những món ăn mà Lục Ngọc thường ngày yêu thích.
Cô ăn vội vàng vài miếng.
Mấy hôm nay, ăn uống bên ngoài thoải mái, vẫn là bữa cơm nhà mới thực sự dễ chịu.
Phó Cầm Duy hỏi: “Thế nào, chuyến thuận lợi ?”
Lục Ngọc gật đầu: “Cũng tạm . Bên việc ?”
Phó Cầm Duy vốn là nghiêm nghị, trầm tĩnh, nhưng khi bên Lục Ngọc, hợp ý trò chuyện, tâm sự.
Anh : “Mấy hôm nay, nhờ tiếng lành đồn xa về hương vị, chúng nhận ít đơn hàng từ các tỉnh bạn.” Điều đối với họ mà là chuyện lạ lẫm từng .
Đã bán hơn mười thùng, mỗi thùng một trăm cái. Cũng coi như là một bước khởi đầu thuận lợi.
Lục Ngọc : “Cũng nuôi Phó Chi bây giờ .” Lục Ngọc vẫn luôn thương nhớ bà .
Lục Ngọc ngoài cùng tổ chức, về theo đoàn, thể tự ý hành động riêng. Nghĩ , bà cũng hơn hai mươi năm về quê.
Chắc hẳn cũng nhiều chuyện làm.
Phó Cầm Duy : “Công việc của vẫn theo kịp bước chân của đồng chí Lục Ngọc, sẽ nỗ lực hết để theo kịp!”
Lục Ngọc nhướng mày: “Vậy tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa nhé.” Hai khiêm nhường chuyện, cùng bật rôm rả.
Ăn xong bữa cơm, Lục Ngọc tắm rửa qua loa mí mắt rũ xuống vì buồn ngủ. Cô vật giường, , bởi cô thức trắng cả đêm qua.
Đang ngủ , Lục Ngọc bỗng thấy gì đó ấm áp cựa quậy, cố len lòng .
Lục Ngọc mơ màng mở mắt. Hôm qua quá mệt, đặt đầu lên gối là ngủ ngay. Sáng sớm mở mắt , cô liền trông thấy cục cưng lớn đáng yêu của đang líu lo chơi đùa.
Tiểu Tích Niên mấy ngày gặp , vẻ ấm ức, thấy Lục Ngọc liền ê a đòi bế, miệng cứ ư hử thôi.
Lục Ngọc thấy bảo bối nhà cũng vui, thơm chụt chụt lên má, nựng nịu ngừng.
Phó Cầm Duy một tay chống đầu, vợ và con trai chuyện trò mật, khóe miệng mang theo nụ hiền lành.
Cục cưng Tiểu Tích Niên của nhà họ, ai nấy đều yêu mến. Bình thường thằng bé vẫn khá tự cao, từng chủ động lấy lòng ai như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-352.html.]
khi trông thấy , thằng bé hăng hái hẳn lên, đánh thức Lục Ngọc tỉnh giấc.
Lục Ngọc dậy ôm con trong lòng, Tiểu Tích Niên toe toét, hai mắt híp .
Cô nựng nịu đôi má phúng phính của con trai. Mới ba ngày gặp, Tiểu Tích Niên tròn trịa hẳn : “Con mà cứ béo thế , sẽ bế nổi con mất thôi!”
Tiểu Tích Niên giống như hiểu, bất mãn hừ một tiếng.
Thằng bé mới đầy tháng vài ngày mà biểu cảm khuôn mặt phong phú lắm . Lục Ngọc nhịn xoa mặt con trai.
Cô ôm con lòng, âu yếm vuốt ve một hồi.
Cậu bé ngoan như cún con, mặc cho Lục Ngọc làm gì thì làm, hề chút nào.
Thân hình bé nhỏ thoang thoảng mùi sữa non cố gắng rúc lòng Lục Ngọc. Mới ba ngày gặp mà thằng bé nhớ da diết.
Lục Ngọc chơi với con trai một lúc, đó hỏi Phó Cầm Duy: “Nay đến xưởng ?”
Phó Cầm Duy : “Không cần!” Xưởng dạo cũng quá tất bật. Hơn nữa, mấy ngày gặp Lục Ngọc, nên xin nghỉ một ngày, giao ca cho Lưu Bàng.
Sáng sớm Phó Cầm Duy thấy tiếng con ư ư, bế thằng bé đến, nó liền rúc ngay lòng .
Lục Ngọc đang bồng con trai, cho Tiểu Tích Niên một bộ đồ mới. Đồ của thằng bé là nhiều nhất trong những đứa trẻ cùng lứa. Mặc đồ , trông Tiểu Tích Niên càng thêm phấn chấn, lanh lợi.
Sáng , Lục Ngọc cho con trai b.ú sữa.
Sau đó, cô bế con trai ngoài tản bộ một vòng. Thời tiết hôm nay bên ngoài thật .
Phó Cầm Duy sợ Lục Ngọc mệt, dù cục cưng mập mạp cũng nặng cân lắm .
Nhìn dáng vẻ bụ bẫm của thằng bé, ai mà ngờ lúc chào đời nó chỉ nặng hơn hai cân một chút. Vậy mà giờ ăn uống để trở thành một bé mũm mĩm .
Phó Cầm Duy ôm Tiểu Tích Niên lòng, bé cũng ngoan ngoãn trong lòng .
Chỉ là ánh mắt của thằng bé vẫn luôn dõi theo Lục Ngọc. Vừa khỏi nhà, Lục Ngọc rẽ ngay đến trụ sở ủy ban thôn.
Từ xa thấy tiếng sang sảng của bác trưởng thôn. Lục Ngọc bước , cất tiếng hỏi: “Chuyện gì mà rộn rã thế ạ?”
Trưởng thôn Lục Ngọc, lòng vui khôn xiết, vội : “Lần mấy cô lập công lớn , huyện còn đặc biệt khen thưởng đấy.” Nghe quen trong huyện kể, hình như huyện phát tiền thưởng cho Lục Ngọc. Mấy thì chỉ bằng khen. , chỉ riêng bằng khen e chẳng đủ để bày tỏ công lao to lớn của cô , huyện tính thưởng cho Lục Ngọc hai mươi tệ đấy! Trưởng thôn cởi mở chia sẻ.
---