Lục Ngọc khẽ mặt , âm thầm lau nước mắt.
Hai con cô trải chăn đệm xong đỡ Phó Chi . Dù cũng ấm áp hơn phần nào, cái rét ở đây cứ như cắt da cắt thịt.
Lúc về, gương mặt Lục khắc khoải nỗi đau.
Lục Ngọc vỗ về: “Mẹ đừng lo, chuyện con thể tìm cách xoay sở!”
Mẹ Lục : “Cháu vất vả quá , nếu cần tiền thì cứ với một tiếng!”
Sáng ngày hôm , tuyết ngừng rơi. Rất nhiều huyện, đều thử xem , liệu việc mua bán thực sự bỏ phiếu . Lục Ngọc cùng với họ.
Lục Ngọc huyện để tất giấy tờ, khi cùng họ tới huyện liền rẽ hai lối.
Lục Ngọc cầm tờ đơn trưởng thôn , tìm vị chủ nhiệm phụ trách, đó trình bày rõ sự việc.
Tất cả đều phù hợp quy trình, vị chủ nhiệm cũng tỏ vẻ thoải mái, dứt khoát với Lục Ngọc: “Được, ký tên .”
Thủ tục khá gọn nhẹ. Chờ Lục Ngọc ký tên xong, ông liền đóng dấu xác nhận, nỗi lo lắng trong lòng cô cuối cùng cũng vơi phần nào.
Lúc Lục Ngọc về, cô ghé Bạch Gia Thôn .
Trưởng thôn Bạch đang mặt ở đó, Lục Ngọc đưa giấy tờ công văn cho ông xem.
Trưởng thôn Bạch : “Ồ, là chuyện ư? Được, cô cứ tới đón !” Ông đồng ý để cô đón .
làm xong việc , ông vẫn luôn theo sát Lục Ngọc, thêm vài câu với cô, mong Lục Ngọc chỉ mánh khóe làm ăn gì đó, giúp cho Bạch Gia Thôn phát triển hơn.
Lục Ngọc thừa hiểu ý ông. Cô : “Trưởng thôn Bạch, dạo cháu còn chút việc riêng, đợi rảnh rỗi nếu chỗ nào cần tới cháu, chú cứ tìm cháu.”
Trưởng thôn Bạch vẫn chờ đợi câu . Nghe Lục Ngọc xong, ông tít mắt. Thấy cô đón Phó Chi , cuối cùng còn đặc biệt sai chuẩn một chiếc xe bò đưa họ về.
Chân của Phó Chi thương tích nặng nề, thể .
Như , Lục Ngọc cảm ơn trưởng thôn Bạch cùng Phó Chi về thôn.
Lục Ngọc dùng chăn quấn Phó Chi thật cẩn thận.
Tới thôn Đại Vũ.
Bốn phía tuyết phủ trắng xóa, nhưng gốc cây đầu thôn thế mà vẫn nhiều rảnh rỗi quây quần, chẳng nề hà gió rét, đều ở đây trò chuyện rôm rả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-313.html.]
Thấy Lục Ngọc đưa một phụ nữ về, đều tiến tới. Nhìn kỹ hơn, ngạc nhiên thốt lên: “Tôi tưởng là ai, đây Phó Chi ?”
“Phó Chi là ai?” Rất nhiều những cô con dâu mới về thôn , vội vàng lên hỏi. Chỉ những tuổi đó mới , thì thầm kể .
Chuyện năm đó thực sự gây xôn xao cả một vùng. Cho dù Phó Chi là ai, nhưng chuyện năm đó, ít nhiều cũng còn giữ chút ấn tượng.
Nhất thời những tiếng xuýt xoa, bàn tán nổi lên xôn xao.
Lục Ngọc bận tâm đến đám hiếu kỳ, trực tiếp đưa Phó Chi về nhà.
May mà nhà cô nhiều phòng, thể sắp xếp riêng một gian phòng. Chăn đệm đều sẵn cả.
Mẹ Lục tiếng động liền vội vã chạy . Nhìn thấy Phó Chi đón về, bà những chuỗi ngày cơ cực, đau khổ của chị qua! Cảm xúc thể nào kìm chế nữa, bật nức nở: “Chị Phó Chi, chị chịu khổ !”
Phó Chi chẳng lấy chút phản ứng nào, đôi mắt vô hồn chỉ chằm chằm bà.
Lục Ngọc : “Tắm cho dì , đó kiểm tra vết thương mẩy. Con tìm Lão Dương Đầu.”
“Được.” Mẹ Lục chỉ khẽ đáp một tiếng. Gặp chuyện lớn kiểu , giờ bà từng chủ định gì, may mà con bé Lục Ngọc vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.
Mẹ Lục vội vàng đun nước nóng, Chị cả Lục tin cũng vội vàng chạy sang giúp một tay.
Trên Phó Chi lâu tắm rửa, khi dùng nước sạch ngâm và nhẹ nhàng chà lên da, từng mảng ghét đen sì cứ thế bong .
Thân thể bà chi chít những vết thương do rét cóng, chỗ sưng tấy, chỗ nứt nẻ, trông thật thê thảm.
Hơn nữa bà gầy trơ xương, đến Lục cũng khỏi ứa nước mắt.
Vì sợ chạm những vết thương, việc tắm rửa một thôi cũng tiêu tốn hết sức lực của hai con.
Sau khi tắm xong, quần áo cũ của Phó Chi rách bươn, đành tìm đồ cũ của Lục Ngọc cho bà mặc tạm.
Lục Ngọc thấp hơn Phó Chi một chút, nên khi bà mặc , ống tay áo và ống quần đều ngắn, phần bên trong thì rộng thùng thình, thể thấy bà gầy đến mức nào.
Rất nhanh đó, Lão Dương tới. Ông chính là vị thầy thuốc năm xưa bắt mạch phát hiện Lục Ngọc mang thai.
Ông bắt mạch cho Phó Chi, đoạn trầm giọng : “Bệnh tình của Phó Chi quá nghiêm trọng .”
Cả đời ông từng chẩn đoán cho nhiều , nhưng đây là trường hợp nặng nhất mà ông từng gặp, là chứng suy nhược lâu năm.
Hai chân bà còn di chứng cũ: “Nếu chậm trễ thêm chút nữa, e rằng đưa tới bệnh viện để cắt cụt chân.”
---