Từ khi gia đình làm ăn khấm khá, bà Tiêu Thái Liên cũng còn tiết kiệm quá mức như xưa, bữa cơm cũng tươm tất hơn, tiền nong cũng rủng rỉnh hơn mâm cơm.
Nhà họ khác hẳn những nhà khác, nơi mấy chị em dâu thường tranh giành đấu đá, chồng cũng sức kèn cựa với con. Nhà thì cực kỳ hòa thuận. Sáng nay, chị ba và chị hai còn giục bà Tiêu Thái Liên, bảo bà mang cho Lục Ngọc vài quả trứng gà để bồi bổ. Hôm qua Lục Ngọc ăn khỏe quá, sợ sẽ hụt .
Ngoài miệng, bà Tiêu Thái Liên ai cũng ăn như , lấy trứng gà của bà bồi bổ riêng cho Lục Ngọc. cuối cùng, bà vẫn mang hai mươi quả trứng. Trứng gà bổ dưỡng, với đang mang thai như Lục Ngọc, ăn thêm vài quả sẽ cho sức khỏe cả lẫn con.
Hai chị hai và chị ba làm trò chuyện rôm rả, chẳng mấy chốc rửa sạch bóng tất cả bát đĩa. Chợt, từ bên ngoài vọng tiếng náo nhiệt, khiến họ tò mò chuyện gì xảy .
Nghe thấy gõ cửa thông báo, rằng: “Trưởng thôn bảo bãi đập lúa phía ngoài.”
Ai nấy đều khó hiểu. Tối qua tuyết lớn rơi suốt đêm, giờ đây tuyết vẫn còn trắng xóa. Chân giẫm lên nền tuyết, phát tiếng sột soạt lạo xạo. Trời tuyết rơi thế mà gọi đó làm gì chứ?
Lục Ngọc suy nghĩ một lát cũng theo xem . Trước khi , bà Tiêu Thái Liên còn nhân lúc hai cô con dâu để ý, lén nhỏ với Lục Ngọc: “Chỗ vẫn còn giấu một miếng thịt ba chỉ. Đợi làm xong việc, sẽ mang tới cho con.”
Lục Ngọc xong liền phát thèm, trong nhà còn chiếc nồi đồng, thể hầm chút thịt dưa chua cho ấm bụng. Hơn nữa, dưa chua càng hầm càng dậy mùi thơm.
Số thịt chính là thịt chồng cô để dành lúc mổ heo. Sau khi chia một ít, Tiêu vẫn trông chừng thịt kỹ. Bình thường bà cho nấu, nhưng Lục Ngọc thịt dê mà thịt heo. Mẹ Tiêu chuẩn cho cô năm cân, cũng đủ để cô ăn một đợt.
Lục Ngọc : “Con cảm ơn ạ.”
Mẹ Tiêu xòa: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn con ơi.”
Gương mặt bà tràn ngập ý , bây giờ bà mực yêu quý Lục Ngọc. Cô chỉ khéo léo nết na, mà giờ còn đang mang đứa cháu đích tôn của bà. là chẳng còn gì để chê.
Cùng ngoài, Tiêu khoác cánh tay Lục Ngọc, trông họ thiết đến nỗi còn tưởng là con ruột.
Đến bãi đập lúa, quả nhiên thấy trưởng thôn đang đống củi. Tất cả đều mặt, một mặc phong phanh, đang run lên cầm cập vì lạnh.
Trưởng thôn lớn: “Hôm nay gọi bà con tới đây là một chuyện quan trọng!”
Ông dứt lời, đều căng thẳng. Chẳng trưởng thôn chuyện gì, chỉ sợ tin tức chẳng lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-310.html.]
Trưởng thôn thông báo: “Nhận chỉ thị của cấp , quốc gia chính thức bãi bỏ bộ phiếu lương thực!” Lời thốt , tất cả đều kinh ngạc, hiểu đây là ý gì.
Người nông thôn vốn sợ đổi, mỗi biến động chẳng thế nào mới là , họ thích kiểu cuộc sống đồng nhất, xáo trộn.
Có dè dặt hỏi: “Thế là hả trưởng thôn?”
“Sau đều cần phiếu nữa ư?”
Tuy trưởng thôn rõ ràng, nhưng vẫn dám tin. Đã dùng phiếu lương thực mấy chục năm trời, dùng nữa liền dùng nữa, trong lòng ai nấy đều tràn ngập nghi hoặc.
Trưởng thôn khẳng định: “Là thật đấy bà con ạ!”
Tâm trạng của ông cũng giống như thôn dân. Việc ngừng dùng phiếu lương thực, ông cũng chẳng là chuyện chuyện .
Dù thì điều cũng tiện lợi hơn nhiều cho bà con trong thôn. Công nhân phát phiếu lương thực khá nhiều, nhưng trong thôn thì mấy. Xưa nay mua sắm thứ gì cũng cần phiếu, từ bình thủy, chén bát, đến thịt thà, lương thực... Có đôi lúc phiếu, chỉ đành đổi chác với khác với giá cao hơn. Sau cần phiếu, chỉ cần tiền là mua , đối với nông thôn mà , tiết kiệm nhiều công sức.
Thế nhưng, quyết định vẫn khiến khá hoang mang.
“Vậy mua chút lương thực thử xem !” Một bà cụ đích trải nghiệm.
“Tôi mua cái đồng hồ đeo tay.”
“Tôi mua chiếc máy thu thanh.”
“Không cần phiếu thì quá , chúng đợi tuyết ngừng ngoài phố dạo .” Dù thì vụ thu hoạch kết thúc, trong túi họ cũng chút tiền, bên khu lều rau cũng cần quá nhiều trông coi, ai nấy đều tin rốt cuộc là sự thật .
Thực trưởng thôn nhận mệnh lệnh mấy ngày . Ông tự suy nghĩ và chấp nhận mất mấy ngày, mới báo tin cho .
Nói xong, ông liền dặn dò giải tán.
Không ai chú ý tới ý khẽ giương lên khóe môi Lục Ngọc. Xem cái thời kinh tế kế hoạch cũng sắp đến hồi kết .
---