Năm đó, chỉ một công thức đậu phụ thối đơn giản mà bán năm trăm tệ, huống hồ công thức còn phức tạp hơn nhiều.
Phó Cầm Duy hào hứng : “Được , tới sẽ dựa những chỉ dẫn để xây dựng một phân xưởng chế biến thực phẩm chuyên biệt!”
Quả thực còn nhiều việc làm, nhưng Phó Cầm Duy hăng hái lạ thường.
Lần , quyết tâm dốc bộ tâm sức.
Sau khi chốt chuyện, Phó Cầm Duy lo Lục Ngọc đói bụng.
Thế là lập tức xắn tay áo bếp, chỉ trộn gỏi tai heo dưa chuột, mà còn định làm thêm vài món ngon khác nữa.
lúc , trưởng thôn và bà chủ nhiệm Hội Phụ nữ ghé qua.
Trưởng thôn phấn khởi tuyên dương Lục Ngọc: “Những lời cô thấy vô cùng chí lý! Sau , thôn chúng sẽ chuyên tâm việc bán buôn mặt hàng !”
Trước đây vẫn cứ nghĩ mãi mà tìm lối thoát, cho đến khi Lục Ngọc đưa ý kiến, lúc mới vỡ lẽ rằng hóa còn thể làm theo cách .
Phương án bán sỉ thì phù hợp với tình hình của thôn hơn cả, sớm về khuya vất vả, ảnh hưởng đến công việc đồng áng chính.
Đối với bà con trong thôn, đây tuy chỉ là nghề phụ, giúp kiếm thêm dăm ba đồng tiêu vặt, nhưng cần đảm bảo việc làm ruộng tập thể vẫn ưu tiên hàng đầu, thể vì kinh tế cá thể mà bỏ bê.
Trưởng thôn gật gù: “May mà cô suy nghĩ thấu đáo như .”
Lều rau củ quả trái vụ mới chỉ bắt đầu dựng lên, thôn dồn đó bao nhiêu công sức, tiền bạc, thế mà nay kẻ khác chen ngang phá đám, thực sự là một điều khiến cả thôn đau đầu.
Không chỉ riêng bà con trong thôn đặt bao nhiêu hy vọng lều rau .
Ngay cả các cấp lãnh đạo trong huyện cũng nhiều hỏi han về nó. Nếu để đối thủ cạnh tranh đánh bại, e rằng thôn cũng chẳng giải thích thế nào với cấp .
Các lão giáo sư cũng công bố hết những giống cây trồng mới nhất, dốc hết tâm huyết nghiên cứu cho dự án , thể gánh nặng mà họ đang mang vai quả thực là quá lớn.
Trưởng thôn Vương tâm trạng nặng trĩu, giọng cũng vì thế mà khàn .
May mà Lục Ngọc chủ động nêu những ý tưởng táo bạo , ông mới phần nào yên lòng.
Lần , ông đặc biệt tới để cảm ơn, còn mang theo hai mươi tệ: “Đây là phần thưởng thêm của thôn dành cho cô.”
Trưởng thôn nhận thấy rõ ràng, sự cống hiến của Lục Ngọc thực sự thứ mà bất cứ ai trong thôn thể sánh bằng.
Ông đưa tiền là để Lục Ngọc hiểu rằng, thôn sẽ bao giờ để cô giúp đỡ mà đền đáp công lao.
Lục Ngọc xua tay: “Thôi ạ, cần ạ. Dù cháu cũng là cán bộ thôn mà.”
Trưởng thôn cương quyết: “Cứ cầm lấy , đây là những gì cô xứng đáng nhận !”
Chủ nhiệm phụ nữ cũng tiếp lời: “Cô cứ nhận . Giờ cô mang thai , cần mua chút đồ tẩm bổ cho cả lẫn con! Khoản tiền cũng chúng tự ý đưa cho cô , mà là thể thành viên ủy ban thôn đều nhất trí biểu quyết đấy!”
Chỉ với một sáng kiến thôi mà lập tức vực dậy hoạt động kinh doanh buôn bán của thôn, bởi hai mươi tệ tiền thưởng quả thực là xứng đáng.
Cô chỉ trong chốc lát giúp thoát khỏi cảnh khó khăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-305.html.]
Sau đó, trưởng thôn nán một lát cáo từ.
Trước khi về, ông tình cờ bắt gặp Phó Cầm Duy, hai hàn huyên đôi ba câu.
Giờ đây khi Phó Cầm Duy học ở tỉnh về, khí chất của càng thêm phần vượt trội, ánh mắt sáng rõ, tinh , trông khác hẳn đây.
Thế nhưng, khi ánh mắt về phía Lục Ngọc, vẫn nguyên vẹn sự dịu dàng đến lạ thường.
Hai họ quả đúng là một đôi tâm đầu ý hợp, ông trời tác thành.
Trưởng thôn cùng chủ nhiệm phụ nữ chào tạm biệt hai rời .
Phó Cầm Duy gọi Lục Ngọc: “Ngọc ơi, ăn cơm thôi em!”
Hai dùng bữa đạm bạc bên . Thật lạ lùng làm , Lục Ngọc vốn dĩ là khó tính trong ăn uống, thế mà bất cứ món gì Phó Cầm Duy nấu, cô đều thấy vô cùng hợp khẩu vị.
Ăn nhiều quá cũng ngại ngùng, cô liền để một phần nhỏ: “Mấy cái ăn nốt nhé.”
Phó Cầm Duy bật : “Em thích là .”
Ăn cơm xong, Phó Cầm Duy dọn dẹp bàn ăn, xong xuôi việc mới cùng Lục Ngọc lên giường nghỉ ngơi.
Phó Cầm Duy lên giường liền phát hiện gối một vật màu xanh đậm, tò mò dịch gối , định bụng xem thử là vật gì.
Lục Ngọc lập tức ấn chặt , sốt sắng : “Đừng !”
Món đồ cô may lẽ là chiếc áo trẻ em xí nhất cả cái thôn mất.
Cô thật sự ngại để khác thấy nó.
Hành động của cô khiến Phó Cầm Duy lấy làm lạ, hỏi: “Lẽ nào em đang may đồ cho ?”
Lục Ngọc xong càng thêm bối rối, trong đầu cô từng mảy may nghĩ đến việc may đồ cho Phó Cầm Duy bao giờ.
Đây là hiểu lầm, mặt cô đỏ bừng lên, lắp bắp : “Không… !”
Phó Cầm Duy bật : “Vậy là gì nào, cho xem thử .” Hai trêu đùa một hồi.
Phó Cầm Duy nhanh nhẹn lật chiếc gối lên, quả nhiên thấy chiếc áo nhỏ xíu màu xanh. Lục Ngọc bẽn lẽn : “Cái em may cho cục cưng của chúng đó, nhưng mà xí một chút.”
Dù thì đây cũng là đầu tiên cô tự tay may vá mà.
Phó Cầm Duy ghé sát , trêu chọc: “Vậy của ?”
Lục Ngọc ho khan một tiếng, chống chế: “Em chẳng năng khiếu may vá gì cả, thôi may nữa .”
Phó Cầm Duy : “Không , thể kẻ như , cũng một chiếc!”
Lục Ngọc thấy hùng hồn như , ngẩn ngơ.
---