Trong thôn mới bắt đầu trồng rau củ trái mùa, nhưng so với các huyện lỵ tỉnh mà , rau củ quả trái mùa còn là chuyện mới mẻ gì nữa.
Chỉ là ngờ họ cũng sẽ tới huyện để buôn bán. Chắc là họ mở đường, khiến những khác mà nóng mắt.
Trong huyện cũng đầy những bản lĩnh, đúng là ngọa hổ tàng long!
Chủ nhiệm phụ nữ : “Giá rau của họ còn rẻ hơn chúng những năm xu.” Đừng xem thường năm xu , rau là món ăn hàng ngày, chỗ nào rẻ hơn thì dân sẽ mua ở đó thôi.
Cho dù rau chỗ họ quả thực tươi non bóng bẩy bằng của , nhưng đối với dân bình thường mà , cũng chẳng khác biệt là bao, rau gì họ cũng ăn như thường.
Lục Ngọc cũng nhíu mày: “Cháu việc bán rau thể làm lâu dài, nhưng ngờ thời gian ngắn như .”
Chuyện bán rau là điều gì mới lạ, chỉ riêng huyện họ. Việc họ bán chạy trong thời gian dài tránh khỏi khiến đố kỵ.
bây giờ nhắm tới, ảnh hưởng lớn tới thôn họ.
Chủ nhiệm phụ nữ vô cùng sốt ruột: “Trưởng thôn mới mua khu đất mặt tiền bên đó, năm nay mua đất xây hai cái sạp lớn, tốn ít tiền của thôn .”
Đầu tư hề nhỏ, nếu cuối cùng lỗ vốn thì làm giải thích với đây?
Lục Ngọc điềm tĩnh : “Họ bán của họ, chúng bán của chúng .”
Chủ nhiệm phụ nữ thở dài một : “Đâu chuyện như thế, chịu ảnh hưởng . Cứ đà kéo dài, e là sẽ chẳng bán bao nhiêu nữa .”
Bà còn : “Tôi mới chuyện với trưởng thôn , ông cũng ngớ , chẳng làm nữa.” Cứ như dội một gáo nước lạnh đầu .
Trong lòng Chủ nhiệm phụ nữ vô cùng lo lắng, bao nhiêu lời khó chẳng giãi bày cùng ai, bèn tìm đến Lục Ngọc, cô gỡ rối tơ lòng giúp bà.
Lục Ngọc : “Vậy thì chúng cũng hạ giá theo, cũng giảm năm xu. Không thể cố giữ giá mà mất hết khách quen .”
Năm xu lợi nhuận vẫn thể chấp nhận .
Việc mắt là giữ chân những khách hàng quen thuộc .
Cùng một mức giá, rau củ của thôn họ hơn, điều bà con trong vùng đều hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-303.html.]
Còn về những ở tỉnh thành, họ thể đánh cuộc chiến giá cả với thôn , bởi lẽ rau ở tỉnh vận chuyển đến đây, chi phí cũng cao. Còn rau củ của thôn là rau vườn, chi phí thể giảm thấp tối đa.
Lục Ngọc : “Đây đều là chuyện thể tránh khỏi. Cái sự làm ăn theo kiểu thị trường làm thể cạnh tranh chứ?”
Chủ nhiệm phụ nữ thấy Lục Ngọc bình tĩnh, bà cũng bớt lo lắng, còn khấp khởi như nữa.
Bà chút hổ thẹn, rõ ràng tuổi lớn hơn Lục Ngọc nhiều, nhưng trong tình huống , chẳng điềm tĩnh như một trẻ tuổi như cô.
Bà : “Nghe cô , cũng thấy yên lòng phần nào.”
Bà dễ mất bình tĩnh, đôi lúc dễ nghĩ quẩn! Chẳng vững vàng như Lục Ngọc.
Lục Ngọc : “Sau chúng còn biếu xén chút rau cho mấy vị lãnh đạo cấp nữa. Lần tặng rau lâu lắm .”
Chủ nhiệm phụ nữ lập tức đồng ý, : “Được, cô còn dặn dò gì nữa ? Tôi sẽ sắp xếp ngay!”
Lục Ngọc : “Nhất thời cháu nghĩ thấu đáo hết bề, để cháu nghĩ kỹ thêm .”
Mấy hôm nay Lục Ngọc gầy một chút, bây giờ còn lo toan việc , Chủ nhiệm phụ nữ chút áy náy: “Bây giờ cô dưỡng thai quan trọng hơn.’
Lục Ngọc chợt nghĩ tới một chuyện khác: “Chúng còn một cách khác để xoay sở, chính là bán sỉ! Giống như kiểu bán cho xưởng lò xo .”
Lãi ít bán nhiều, tiền trao cháo múc, còn yên tâm hơn gấp bội bán lẻ.
Hơn nữa, khi làm nên chuyện lớn, lo sốt vó sẽ là đối phương.
Chủ nhiệm phụ nữ xong liền sáng mắt, : “Hay cho chiêu , quả là 'rút củi đáy nồi'. Trước đây từng mảy may nghĩ đến.”
Chủ nhiệm phụ nữ hớn hở mặt: “Tôi báo với trưởng thôn ngay đây.”
Bây giờ rau củ trong thôn mùa bội thu, chỉ sợ nhiều như chẳng khéo ế. Vừa chuyện bán sỉ , ngược khiến mừng mặt.
Dù Chủ nhiệm phụ nữ cũng làm việc nhiều năm như , trong lòng cũng sẵn vài mối tính toán trong đầu. Giống như đây Trưởng thôn Bạch tha thiết hợp tác với họ, đến lúc đó thể bán sỉ cho ông , thể bán bao nhiêu thì tùy tài xoay xở của ông .
Còn các xưởng nữa, chỉ cần họ bàn bạc xong với những xưởng lớn , những mối làm ăn nhỏ lẻ khác thể để khác bán.
---