Lục Ngọc cùng mấy cán bộ khác trong thôn đến ủy ban thôn, đó mấy vị giáo sư già cũng mời .
Bà chủ nhiệm phụ nữ lôi hết tiền trong túi , đặt lên bàn. Bên trong chỉ tiền lẻ một xu một hào, mà còn cả những tờ tiền chẵn năm tệ mười tệ.
Trưởng thôn thấy, tiền lẻ tiền chẵn đều , cuối cùng kiểm kê sáu mươi tư tệ năm hào.
Mấy vị giáo sư già cũng chút hưng phấn.
Bà chủ nhiệm phụ nữ định chia tiền ngay cho các vị giáo sư, các vị giáo sư sẽ hưởng bốn phần trăm hoa hồng.
Hơn nữa, bên trong sở nghiên cứu của các vị giáo sư cũng thiếu thốn đủ thứ, trụ sở cũng cần sửa sang , chỗ nào cũng cần dùng tiền.
Trông các vị giáo sư ăn mặc giản dị lắm, nếu giới thiệu rõ phận, chắc hẳn ai cũng ngỡ họ là những nông dân quanh năm vất vả với đồng ruộng.
Bà chủ nhiệm phụ nữ chủ trương chia tiền, nhưng trưởng thôn liền ngăn .
Trưởng thôn Vương : “Việc chia chác mỗi thế thật phiền hà, vả ai cũng thời gian rảnh rỗi. Thế thì tiện hơn, định tuyển một kế toán cho thôn , như mỗi ngày sẽ ghi chép sổ sách rõ ràng, cuối tháng sẽ tiến hành phân chia một lượt.”
Trưởng thôn còn sang lão giáo sư, cất giọng niềm nở: “Nếu quý vị tiền thì thể tạm ứng !”
Lão giáo sư xua tay, tủm tỉm : “Chỉ cần rau bán chạy là , chúng cần tiền vội .”
Tin tức đủ để tất cả trong viện nghiên cứu của các ông phấn khởi mặt .
Mấy cán bộ khác ở ủy ban thôn hỏi chủ nhiệm phụ nữ chuyện bán rau buôn bán thế nào. Nếu xe đủ chỗ, chắc họ cũng cùng một chuyến .
Chủ nhiệm phụ nữ uống một ngụm nước, đó say sưa kể chuyện ở huyện, khiến trưởng thôn xong cũng thầm thấy ngưỡng mộ.
Hóa bọn họ ở đó chẳng hề vất vả chút nào, hàng rau bán sạch sành sanh trong nháy mắt. Thậm chí con trai ông xưởng trưởng xưởng gang thép còn mời họ ăn cơm. Cái đãi ngộ , ngay cả ông trưởng thôn khi lên huyện cũng khó lòng mà !
Chủ nhiệm phụ nữ liếc trưởng thôn đầy vẻ khiêu khích, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Lục Ngọc : “Ngày mai, chúng hái thêm nhiều dưa chuột, cà tím, ớt, cà chua hơn nữa, mấy loại bán khá chạy đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-269.html.]
Chủ nhiệm phụ nữ vội vàng tiếp lời: “ đúng đúng, những thứ mua hết veo đầu tiên đấy ạ.”
Sau đó bà hỏi han mới vỡ lẽ, thì của xưởng gang thép bình thường mấy khi tự nấu cơm ở nhà, hầu hết đều ăn ở nhà bếp tập thể. Thỉnh thoảng lắm mới về nhà ăn bữa thịnh soạn để đổi vị.
Hàng rau của họ đúng là gặp thời, huyện giờ hết rau xanh, củ cải, cải bắp, ăn mãi cũng ngán đến tận cổ còn gì!
Lão giáo sư : “Được, ngày mai chúng chắc chắn sẽ chuẩn nhiều hơn cho các cô.” Rau mọc đất, còn thừa sức.
Thành tích buôn bán của họ quả đỗi ấn tượng.
Chủ nhiệm phụ nữ với trưởng thôn: “Lần cũng may mà Lưu Bàng đưa đón bằng xe riêng, chẳng đang mắc nợ ân tình của ?”
Trưởng thôn đáp: “Thế , trích từ quỹ thôn hai mươi tệ đưa cho , coi như chút thù lao.”
Họ nhà Lưu Bàng vốn khá giả, nhưng bỏ công giúp thì vẫn nên chút quà mọn, chứ thể trắng tay .
Hơn nữa, trưởng thôn vốn là tinh ý, Lưu Bàng là công tử nhà ông xưởng trưởng trại heo. Giữ mối quan hệ với , thôn sẽ còn nhiều dịp cần đến sự giúp đỡ của .
Trưởng thôn khỏi cảm thán, vẫn là Lục Ngọc quen rộng rãi! Đến cả quyền thế như mà cô cũng quen .
Chủ nhiệm phụ nữ xong, cảm thấy hài lòng. Việc dùng tiền của thôn cần ủy ban thôn biểu quyết thông qua tuyệt đối.
Bà chuyển sang một chuyện khác với trưởng thôn.
Lần ngoài khiến bà nảy sinh bao nhiêu ý tưởng: “Sau khi nào thôn chúng thể sắm sửa một chiếc xe riêng đây?”
Ngồi xe ô tô thật thoải mái, đầu tiên bà cảm thấy con đường gập ghềnh từ thôn lên huyện bỗng chốc trở nên êm ru, thoáng chốc tới nơi.
Ngồi xe hóng mát, cảm thấy cả khoan khoái lạ thường. Không mua nổi xe ô tô, mua xe công nông cũng , thể chở thể chở hàng, như cũng chẳng ngửa tay mượn xe của nữa.
Trưởng thôn bà như , quả thực trúng tim đen của ông. Ông mơ ước bấy lâu nay về việc mua một chiếc máy kéo.
Đặc biệt là khi trưởng thôn Bạch mua máy kéo, sự thèm khát một chiếc máy kéo của ông trưởng thôn càng thêm rõ rệt: “Lần chúng cố gắng làm, năm nhất định mua bằng máy kéo!”
---