Từ Nữ Phụ Mệnh Khổ Thành Thê Chủ Nhân Gia - Chương 174

Cập nhật lúc: 2025-11-05 08:14:01
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Đặc biệt là mấy đàn ông đến giúp nhà họ Phó. Thời buổi còn thiếu ăn thiếu mặc, mà họ khoác lác về việc nhà nấu món nọ món ngon đến nhường nào, khiến những xung quanh thể nào chịu nổi. Hôm nay xem như thể một bữa no nê, kém gì họ .

Mới ăn thử một miếng, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên. Đậu phụ kho tương ngờ ngon đến , miếng đậu mềm mại thấm đẫm vị thơm mặn đậm đà. Cứ một miếng đậu kho, một miếng bánh, ăn thật sướng cái miệng!

tìm đến ba Phó, vỗ vai : “Thôi , hóa trách lầm ! Ngày nào cũng khoe khoang, cứ nghĩ ngon thì cũng ngon đến mức nào thôi chứ. Vậy mà hôm nay ăn, quả nhiên là ngon thật!”

Giá đậu phụ hề đắt đỏ, thể mua dễ dàng ở con ngõ đậu phụ gần thôn. Cứ vài ba hôm là trong làng kéo mua về, nhưng chẳng ai thể làm cái hương vị đặc biệt cả.

Anh ba Phó tâng bốc càng thêm đắc ý, bèn vẫy tay : “Thế thì là gì! Mấy vị còn ăn món thịt do em dâu nấu đó thôi, nếu thì còn ngon hơn gấp bội!”

Mọi ăn uống ngon lành, vô cùng hài lòng với bữa ăn thịnh soạn , ai nấy ăn xong đều làm việc càng thêm hăng hái.

Họ đào mương dẫn nước, xây thêm một căn nhà nhỏ kiên cố để tiện việc trông nom.

Sau một ngày mệt nhọc, cuối cùng chuồng heo cũng dựng lên chỉnh.

Chiều tối, Lục Ngọc cùng cha chồng đến xem, ai nấy đều tấm tắc hài lòng. Lớp xi măng bên vẫn còn ướt, chờ phơi khô mới thể rước mấy chú heo con về .

Tối đó cô về nhà, mệt đến mức chẳng buồn ăn cơm, lên giường ngủ ngay. Khi Phó Cầm Duy trở về, Lục Ngọc ngủ say, liền luộc mấy quả trứng gà, cẩn thận đặt sang một bên, đợi lúc cô tỉnh giấc thì mang ăn.

Lục Ngọc ngủ một mạch tới tận hơn nửa đêm mới tỉnh. Khi mở mắt, cô thấy Phó Cầm Duy bên cạnh tự lúc nào, cả cô đang ôm ấp thật chặt trong vòng tay.

Lục Ngọc chỉ thức giấc trong chốc lát, lẽ vì quá mệt mỏi, nên chẳng mấy chốc chìm giấc ngủ sâu.

Mãi tới sáng hôm cô mới dậy hẳn.

Dù hôm qua còn vô cùng rệu rã uể oải, nhưng sáng nay thức dậy, cô cảm thấy tinh lực dồi dào trở .

Lục Ngọc trở thức dậy cũng làm Phó Cầm Duy tỉnh giấc theo.

Phó Cầm Duy khẽ : “Hôm qua em mệt quá ăn uống gì, luộc sẵn một quả trứng gà để phần em đó.”

Lục Ngọc quả thực đang đói bụng cồn cào. Cô bóc vỏ trứng luộc, cẩn thận chia cho Phó Cầm Duy một nửa.

Ánh mắt càng thêm dịu dàng, trìu mến. Anh khẽ lắc đầu: “Thôi, ăn .”

Lục Ngọc tiếp: “Mẹ dựng xong chuồng heo . Hôm nay em định ghé nhà Lưu Bàng, chọn mấy chú heo con về nuôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-174.html.]

thì Lưu Bàng cũng là bạn học cấp ba của Phó Cầm Duy, cũng là nhờ cậy uy tín của một chút.

Nếu , những công tử trong trại heo đó nào thèm để ý đến tới mua heo con.

Phó Cầm Duy : “Đợi giao nốt chuyến vịt sẽ cùng em .”

“Anh làm ?”

“Hôm nay nghỉ.”

Dạo Lục Ngọc quả thực bận tối mắt tối mũi, ngay cả chuyện như mà cũng quên mất.

Hai dậy sớm, Lục Ngọc thoăn thoắt xếp đồ đạc chuẩn hàng hóa lên xe ba bánh. Buổi sáng quả thực ngắn ngủi vô cùng.

Chẳng mấy chốc, bà con trong thôn kéo đồng. Lục Ngọc khi sắp xếp đồ đạc trong sân, liền quét dọn qua loa một lượt.

Xong xuôi, cô rửa tay sạch sẽ, bắt đầu nhào bột, tính gói vài chiếc há cảo mang biếu Lưu Bàng. Trong nhà vốn chẳng còn thịt thà gì, chỉ nửa bát da heo còn sót từ đợt nung mỡ mấy hôm . Cô băm nhỏ chút rau cải, trộn cùng da heo để làm nhân há cảo.

Tổng cộng chừng hai mươi chiếc. Vừa luộc chín tới, cô vớt ngay, cẩn thận xếp chiếc cặp lồng, đợi lát nữa tiện đường mang tới cho Lưu Bàng.

Nhìn dáng cao to của Lưu Bàng là đủ vốn ham ăn. thịt thà ở nông thôn lúc nào cũng sẵn . Hơn nữa, dù nhà mở trại heo, e là cũng chẳng dư dả đến mức thể ăn thịt thường xuyên.

Thế nên Lục Ngọc mới cất công gói ít há cảo , định bụng mang tới cho .

Một lát , quả nhiên thấy Phó Cầm Duy trở về. Lục Ngọc liền vội vàng đưa gáo nước giếng cô múc sẵn từ sớm cho .

Nước giếng mang theo vị ngọt mát lờ lợ, thanh tịnh vô cùng, đặc biệt là mới múc lên, cái mát lạnh sảng khoái càng thêm phần khát.

Phó Cầm Duy : “Bài phát biểu em nhờ phác thảo hôm đó thành .”

Lục Ngọc cầm xem, quả nhiên thấy đó lý luận chặt chẽ, từ ngữ chuẩn xác, đúng là một bài luận thượng thừa. Quả thật là vợ chồng thâm tình, Lục Ngọc chỉ cần vài ba câu là Phó Cầm Duy hiểu ý cô, sót một chữ nào, cầm hội nghị thì thừa sức gây ấn tượng.

Lục Ngọc : “Cấp ngay em nhờ . Thân là một cô gái thôn quê, em nào thể một bài văn đến mức chứ?”

Phó Cầm Duy ánh mắt ngưỡng mộ ngập tràn của Lục Ngọc chằm chằm, nơi sâu thẳm trong lòng khẽ dấy lên một tia vui sướng ai .

Phó Cầm Duy xưa nay vẫn nổi danh là học rộng tài cao, nhưng đây là đầu tiên cảm thấy thỏa mãn đến nhường .

---

Loading...