“Đứa cháu của ông coi thường phần tử tiên tiến trong huyện, mở miệng là đồ nhà quê, còn đẩy ngoài. Bình thường ông quản lý xưởng kiểu như đấy ?”
Xưởng trưởng Lưu ít khi tức giận, nhưng khi nổi cơn lôi đình thì khí thế của ông cũng thể xem thường .
Phó xưởng trưởng vội vàng quở trách cháu trai: “Mắt mù , phần tử tiên tiến xưa nay là tấm gương để chúng học tập, thì , ăn ngông cuồng, làm thì cút về nhà!”
Sau đó, y đổi ngay sắc mặt hòa nhã với Lục Ngọc: “Xin cô gái, để cô chịu ấm ức .”
Lục Ngọc nhíu mày: “Tôi cứ tưởng xưởng lớn các ông coi thường những nông thôn chúng lắm chứ.”
Phó xưởng trưởng vội vàng xua tay: “Nào chuyện đó!” Mồ hôi trán rịn ngày một nhiều. Ông nào dám gánh chịu tội danh , trong lòng thầm rủa đứa cháu trai, làm việc gì cũng dở dang, chỉ cái gây chuyện là giỏi.
Dù phó xưởng trưởng bao nhiêu lời ý , nhưng thấy xưởng trưởng Lưu vẫn ý định bỏ qua, ông đành lòng nghiêm giọng: “Đại Dũng, về nhà kiểm điểm . Càng ngày càng càn rỡ!”
Đại Dũng khó tin ngẩng đầu vị chú hai của : “Chú hai...” Phó xưởng trưởng nhíu mày, giọng đầy uy nghiêm: “Ở trong xưởng thì gọi là phó xưởng trưởng.”
Đại Dũng vẫn còn ngơ ngác hiểu vì chỉ buông vài lời cợt nhả với đại biểu nông thôn mà lâm cảnh khốn đốn . Nhìn sắc mặt âm u của chú hai, giờ phút mới cuối cùng cũng hiểu chuyện, đành nghĩ bụng cứ chấp nhận tạm thời, đợi về nhà tính .
Khi Đại Dũng bước , vẫn quên lườm Lục Ngọc một cái đầy oán hận. Xưởng trưởng Lưu trông thấy, lập tức giận tím mặt, sang phó xưởng trưởng chất vấn: “Há cái lý đó !”
Phó xưởng trưởng chỉ còn nhíu mày, liên tục đáp: “Phải, . Tôi sẽ về chuyện với trai . Nhất định dạy dỗ thằng nhóc một trận nên . Cái thằng hồ đồ , gì cả.”
Trong lòng ông chỉ còn thở dài thườn thượt. Thằng cháu vô dụng xưởng trưởng để ý, xin việc xưởng phân bón nữa e là còn cơ hội .
Sau đó, phó xưởng trưởng sang Lục Ngọc, giọng dịu : “Cô gái, để cô chịu thiệt thòi . Thằng nhóc hỗn hào , nhất định sẽ dạy dỗ nó đàng hoàng.”
Xưởng trưởng Lưu mời Lục Ngọc văn phòng. Ông cũng lấy làm ngại ngùng, khi thấy Lục Ngọc xách theo chiếc cặp lồng cơm, liền thầm nghĩ bụng, chắc chắn cô bé thấy thích ăn nên hôm nay mang tới đây!
Cô gái thật khéo léo, chu đáo bao, mà giờ chịu ấm ức ngoài cổng xưởng cả buổi trời. Xưởng trưởng Lưu đích pha mời Lục Ngọc. Bởi vì là đồng chí nữ tới gặp, xưởng trưởng Lưu cẩn thận đóng cửa.
Lục Ngọc rụt rè : “Trong nhà nấu chút cơm canh đạm bạc, cháu biếu ông một ít. Có lẽ nguội , ông mang đến nhà ăn hâm nóng ăn cho nóng ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-165.html.]
Xưởng trưởng Lưu thấy ấm lòng, càng thêm lấy làm hổ với Lục Ngọc. Ông gọi một đồng chí thư ký nam tới: “Cậu mang chiếc cặp lồng tới nhà ăn hâm nóng giúp .” Dù món ăn ngon , đây đều là tấm lòng thơm thảo của Lục Ngọc.
Xưởng trưởng Lưu ôn tồn : “Đồng chí Lục Ngọc, hôm nay quả thật là một sự cố ngoài ý . Tên bảo vệ thói xem thường khác, nhất định sẽ giữ nữa. Cô giúp loại bỏ sâu mọt trong đơn vị, thật sự cảm ơn cô.”
Ông vài phần yêu mến và trọng dụng nhân tài như Lục Ngọc. Một cô gái nhanh nhẹn, lanh lợi như thế , nếu cứ ở mãi nông thôn thì chẳng cơ hội phát triển gì, nhưng nếu ngoài làm việc thì là một chuyện khác.
Một nhà máy lớn như xưởng của ông nhiều vị trí , hơn nữa nếu làm việc ở đây còn thể cơ hội thăng tiến, rõ ràng hơn nhiều so với việc ở nông thôn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt xưởng trưởng càng thêm hòa nhã, : “Cô về chỗ làm việc ? Lời với cô hôm qua vẫn còn giá trị đấy.”
Lục Ngọc đáp lời: “Dạ, ạ. Cháu thấy ở nông thôn .” Rau củ, gạo thóc, dầu ăn ở thành phố đều trông cậy nông thôn cung cấp, mà bây giờ cho phép tư nhân buôn bán, cuộc sống ở thành phố vẫn thể thoải mái bằng nông thôn . Cô thêm: “Hơn nữa, cháu cũng lập gia đình ạ.”
Nghe , ông cũng khuyên nhủ thêm nữa. Nhìn tuổi Lục Ngọc, dù lập gia đình thì chắc hẳn cũng là mới cưới. Nếu ông cứ bên cạnh làm khó, há chẳng sẽ khiến đôi vợ chồng son chia ly .
Lục Ngọc tiếp lời: “Lần cháu tới đây là để bàn về chuyện phân bón. Thôn cháu đang kế hoạch xây dựng nông thôn mới, cần sự hỗ trợ của ông ạ.” Phân bón đủ dùng thì thể tiến hành .
Xưởng trưởng Lưu thở dài: “Lần rõ với cô mà, thật sự là phân bón đủ cung cấp, chứ cố ý cấp cho cô.” Sắp vụ mùa , thu hoạch xong chuẩn cho vụ xuân sang năm.
Giờ đây, những tìm gặp ông để chạy vạy, những cuộc điện thoại gọi đến, đều là để hỏi mua phân bón cả.
Lục Ngọc đáp: “Thôn chúng cũng cần nhiều, chỉ cần vỏn vẹn hai tấn là đủ, xem như là ủng hộ cho bà con chúng .”
Xưởng trưởng Lưu bật thành tiếng: “Cái cô gái .” Con hai tấn quả thực khéo, một vị xưởng trưởng của xưởng lớn như ông , đến nỗi thể xoay xở từng .
Có thể cho, cũng thể cho! xưởng trưởng Lưu thực tình tán thưởng Lục Ngọc, thêm việc nãy cô ấm ức ở đây, trong lòng ít nhiều cũng chút ý bù đắp, bèn : “Chỉ thôi đấy nhé, .”
Phân bón của xưởng ông quả thực đủ để chia chác.
Xưởng trưởng Lưu lập một tờ đơn, đó còn đóng dấu đỏ chói, dặn dò Lục Ngọc cứ cầm tờ giấy mà đến lấy phân là .
---