Anh Ba Phó : “Chúng nên giữ chút tiền phòng , dù trong tay cũng một khoản.”
Thứ đồ vặt vãnh mà đây họ coi thường, giờ đây cả thôn đều nhà họ đang làm món cổ vịt. Tiêu Thái Liên lệnh cấm, ai hé răng cho ngoài chuyện làm ăn đang hái tiền, giấu kín.
Người trong thôn thể ngờ tới , một món đồ tầm thường, rẻ mạt như mà qua tay Lục Ngọc biến thành món hàng quý giá, đắt khách.
Lục Ngọc ngờ còn chuyện lành như , món nợ bốn trăm năm mươi đồng vốn dĩ tưởng chừng đè nặng lên vai cô nay chia đều cho , cô chút chậm trễ, lập tức lấy chín mươi đồng đưa cho Tiêu Thái Liên!
Tiêu Thái Liên thoắt cái thu hồi về một trăm năm mươi đồng, cộng thêm tám mươi đồng năm hào nãy, tổng cộng cũng hơn hai trăm đồng trong tay.
Tuy mấy chị dâu khác bỏ tiền tròn trĩnh, nhưng ai nấy trong lòng cũng vui vẻ chấp nhận, cùng lắm thì thêm một tháng nữa là trả dứt điểm xong món nợ chung , phần còn đều là của riêng , đến chừng đó thì sẽ thoải mái chi tiêu hơn nhiều.
Chị Dâu Ba Phó với Phó Cầm Duy: “Mấy món cổ vịt chúng làm đó, trong cung tiêu xã bán chạy thế nào ?”
Phó Cầm Duy : “Mỗi buổi sáng bày , tới một giờ chiều hết sạch từ lâu . Người tới muộn thể mua nữa, giá cả vẫn giữ nguyên như Lục Ngọc định . Chỉ là chương trình khuyến mãi mua năm tặng một như ở nhà thôi, hương vị của món cổ vịt thì đúng là thơm ngon khó cưỡng, cực kỳ thích hợp để nhâm nhi cùng chén rượu hoặc làm món ăn vặt.”
Ngay cả nhân viên bán hàng ở cung tiêu xã cũng , cứ dăm bữa nửa tháng là kiểu gì cũng giữ mấy cái cổ vịt mang về nhà dùng dần. Cái vị cay cay, đậm đà của nó khiến ai nếm thử cũng xuýt xoa khen ngon, ăn một là nghiện ngay lập tức.
“Vậy chúng hãy làm thêm chút nữa !” Anh ba Phó giờ đây cứ thấy mấy cái cổ vịt là như thấy vàng, khí thế làm ăn cũng hăng hái hẳn lên.
Lục Ngọc : “Về cơ bản là nhà bao thầu hết vịt tươi của trại . Mà vịt cũng mang lợi lộc nhỏ cho trại, coi như là đôi bên cùng lợi.”
Tiêu Thái Liên dặn dò: “Tuyệt đối ai hé răng, đặc biệt là thằng Ba, cái mồm con bép xép nhất. Nếu để lộ , hai vợ chồng con đừng hòng phần!”
Một lời như nắm thóp họ, ai mà chẳng giữ tiền trong túi khi thấy làm ăn lời, thể khoanh tay tiền rơi túi khác.
Chị ba Phó vội vàng: “Không đời nào , ! Nếu lỡ lời, con sẽ tự trị !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tu-nu-phu-menh-kho-thanh-the-chu-nhan-gia/chuong-107.html.]
Anh ba Phó cũng liên tục cam đoan là kín miệng đáng tin cậy, như Tiêu Thái Liên mới thôi thúc giục, bảo cả nhà ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Giờ đây Lục Ngọc thanh toán hết nợ nần. Cô tính toán tiền trong túi , trừ các khoản chi tiêu mấy bữa nay, tính cũng còn một trăm ba mươi đồng. Số tiền đủ để cô tự phong là "phú bà con" trong nhà.
Chị ba Phó về phòng, dẫu tiền hoa hồng chồng Tiêu Thái Liên bỏ túi gần hết chẵn, nhưng lòng vẫn khỏi vui mừng khôn xiết. Mới mười ngày mà kiếm khoản tiền kha khá đến thế, cuộc sống đúng là thêm hi vọng !
Chị ba thủ thỉ với chồng: “Em vốn định mua cho chút rượu, nhưng giờ vẫn còn đang nợ bảy mươi đồng, mua nổi.”
Anh ba Phó tỏng đây là cớ thoái thác của vợ, chị vốn dĩ ghét cay ghét đắng rượu chè. Chẳng qua chị lấy cớ để lừa thôi. Anh liền : “Vậy mua chút thịt ! Kiếm tiền nên thèm thịt lắm.”
Chị ba Phó đáp: “Ngày mai hãy với . Chuyện ăn thịt , thể để chúng tự móc tiền túi mua !”
Nhà nào cũng chia tiền, chỉ mỗi chị . Hiện giờ rủng rỉnh tiền nhất trong nhà chính là Tiêu Thái Liên. Lần kiếm hơn hai trăm tám mươi đồng, mà hơn hai trăm đồng đều chui tay Tiêu Thái Liên cả.
Anh ba Phó thở dài: “Vậy em đừng suy nghĩ xa xôi nữa. Chẳng em chúng tằn tiện, túc tắc gom góp tiền bạc thế nào . Giờ thì em đấy, tất cả đều là bóp mồm bóp miệng, tiết kiệm từng đồng từ miếng ăn mà cả. Tiền tay bà , trừ phi là việc đại sự, nếu thì bà sẽ chẳng bao giờ chịu móc tiền .”
Chị ba Phó : “Thôi thì đợi đến vụ thu hoạch lúa, chia lương thực , mỗi năm trong thôn đều mổ lợn chia thịt mà. Đến lúc đó tha hồ mà ăn!” Nói đoạn, chị một điều thắc mắc: “Tuy chị cả và chị hai vốn là , nhưng cũng chẳng là dạng hào phóng gì cho cam. Vậy mà chịu móc tiền một cách sảng khoái đến thế chứ?”
Thế là hai vợ chồng cứ thế khẽ khàng trò chuyện tâm sự đêm khuya trong căn phòng nhỏ của .
Đặc biệt là chị hai Phó, chủ động móc túi hai mươi đồng. Có chị tiên phong, chuyện đó cũng thuận theo lẽ tự nhiên mà thôi.
Anh ba Phó trầm ngâm: “Lần tất cả đều là vì nể mặt Lục Ngọc mà .”
Chị ba Phó nhất thời hiểu , bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao ?”
“Chuyện của chị cả nhà , ngay cả trưởng thôn của chúng cũng dốc sức giúp đỡ.” Anh Ba giải thích: “Trưởng thôn vốn dĩ chỉ một lòng với việc đồng áng, chẳng thích xen chuyện lặt vặt trong nhà khác, huống chi là chuyện dàn xếp giữa hai thôn lớn như .”
---