Việc cãi vã khiến Cố Ái Lâm tỉnh giấc.
“Xin …” Tống Uẩn Uẩn nghẹn giọng, trong lòng tràn đầy hối hận và tự trách. Lúc , Cố Ái Lâm cần chăm sóc và an ủi, còn cô để cảm xúc cá nhân chi phối, tranh cãi với Giang Diệu Cảnh ngay cửa phòng bệnh. Thật nên chút nào.
“Tôi đỡ phòng.”
Tống Uẩn Uẩn bước đến gần, nhưng Cố Ái Lâm vẫn yên, ánh mắt đượm buồn cô.
“Hai cãi vì ? Nếu là vì … thì hai cãi .”
“Không vì .” Tống Uẩn Uẩn nhẹ giọng: “Không liên quan đến , chỉ là chuyện của hai chúng thôi.”
Cô dìu Cố Ái Lâm phòng, đóng cửa , khẽ đỡ cô xuống giường hỏi:
“Cậu đói ? Tôi lấy chút gì cho ăn nhé?”
Cố Ái Lâm khẽ lắc đầu.
Sau một đêm trút hết nước mắt, cô bình tĩnh hơn phần nào. Đôi mắt sưng húp, giọng khàn khàn, cô hỏi khẽ:
“Cậu xem… và Trần Việt, chúng … liệu còn kết hôn với ?”
Tống Uẩn Uẩn khựng , trả lời thế nào. Cô dám phán đoán Trần Việt.
Cố Ái Lâm nhếch môi nhạt, đôi môi khô nẻ nứt nẻ:
“Dù đồng ý, e rằng… cũng còn mặt mũi nào để đối diện với nữa.”
Tống Uẩn Uẩn siết chặt bàn tay cô, giọng nghẹn ngào:
“Cậu đừng . Là của … mới là tội.”
Cố Ái Lâm lắc đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Không, đây lẽ là kiếp nạn của . Không trách . Nếu trách… thì trách nửa đời sống quá hạnh phúc, nên ông trời mới lấy .”
Cô khẽ, nhưng nước mắt lăn dài gò má.
Dù là trẻ mồ côi, cô vẫn may mắn một gia đình nhận nuôi, sống trong tình yêu thương đủ đầy, thiếu thốn gì. Có lẽ vận may cả đời của cô dùng hết những năm tháng đó .
Giọng cô run lên:
“Cậu giúp một việc nhé…”
Tống Uẩn Uẩn cảm nhận rõ thể cô đang run rẩy, lòng cũng đau nhói:
“Cậu , sẽ làm.”
“Tôi .”
“Đi? Đi cơ?” Tống Uẩn Uẩn giật , nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. “Không , bây giờ thể ở một . Sau những gì xảy … dễ nghĩ quẩn lắm. Tôi sẽ ở bên , đừng hết, ?”
Lời cô dứt, điện thoại trong túi vang lên.
Cô cau mày, cảm thấy cuộc gọi đến thật đúng lúc. Cô rút điện thoại , màn hình bấm .
Đầu dây bên là giọng Trình Phong:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-777.html.]
“Đã đến giờ làm , cô vẫn đến?”
“Anh cứ làm việc . Hôm nay qua . Mọi đều việc làm, những nội dung thảo luận hôm qua, hôm nay thể tiến hành thử nghiệm.”
“Cô chứ?” Trình Phong lo lắng hỏi.
Tiểu Hạ
“Tôi . Tôi cúp máy nhé.”
“Được.”
Cô tắt máy, bỏ điện thoại túi.
“Làm lỡ công việc của .” Cố Ái Lâm nhỏ.
Tống Uẩn Uẩn lắc đầu, giọng trầm xuống:
“Không , công việc quan trọng bằng .”
Cố Ái Lâm im lặng một lát :
“Tôi sẽ ở một . Tôi về sống với bố. Ông già , thì còn nữa, chắc ông cô đơn lắm. Tôi ở bên ông.”
Tống Uẩn Uẩn cô, do dự một lát :
“Để giúp hỏi ý Trần Việt nhé, dù …”
“Không.” Cố Ái Lâm ngắt lời, giọng cứng rắn. “Tôi nhờ giúp vì gặp .”
Tống Uẩn Uẩn im lặng, tim quặn .
Cố Ái Lâm cửa sổ, ánh nắng sớm hắt nhạt nhòa gương mặt mệt mỏi của cô. Cô lẩm bẩm:
“Mệt quá … sống cũng đau khổ quá… thể chết, ít nhất bây giờ thể. Tôi thể c.h.ế.t bố , ông sẽ buồn. Tôi ông buồn.”
Cô Tống Uẩn Uẩn, mỉm yếu ớt:
“Vì yên tâm, sẽ tìm đến cái c.h.ế.t .”
Giọng cô nhẹ tênh, nhưng khiến Tống Uẩn Uẩn nghẹn ngào.
“Cậu giúp đặt vé máy bay nhé.”
Tống Uẩn Uẩn giữ lấy tay cô:
“Cậu sảy thai, cơ thể yếu, hồi phục . Để chăm sóc thêm một thời gian.”
Cố Ái Lâm khẽ lắc đầu:
“Không, ở thành phố nữa.”
Tống Uẩn Uẩn cúi đầu, giọng nghẹn :
“Nếu rời mà khiến dễ chịu hơn, sẽ giúp .”
“Cảm ơn…”
“Giữa chúng , cần cảm ơn.” Tống Uẩn Uẩn cúi đầu, giọng đầy áy náy. “Là , đúng như Giang Diệu Cảnh … là bướng bỉnh. Nếu làm, sẽ chẳng gặp những bắt , và … cũng sẽ chịu khổ như thế .”