Truyện Tống Uẩn Uẩn và Giang Diệu Cảnh- Gả nhầm, nhưng chú rể quyến rũ quá - Chương 766

Cập nhật lúc: 2025-10-31 16:04:43
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ăn xong, khi rời khỏi quán, viện trưởng cô, giọng ôn tồn nhưng kiên quyết:

“Chuyện hôm nay, đừng cho ai trong viện .”

Ông gây phiền phức cho khác,

cũng nhận lấy ánh mắt thương hại của bất kỳ ai.

Tống Uẩn Uẩn khẽ gật đầu.

Cô hiểu cảm giác từng đầu một viện nghiên cứu,

làm chịu sự đồng cảm xuất phát từ lòng thương hại.

Ngồi lên xe, cô về viện ngay.

Cảm xúc trong lòng vẫn còn lẫn lộn,

như một khối đá nhỏ cứ va tim.

Cô bảo tài xế đến siêu thị trung tâm.

Đã lâu về sớm,

tranh thủ mua chút trái cây tươi về nhà.

Trung tâm thương mại buổi tối đông đúc và náo nhiệt.

Người lớn dắt trẻ nhỏ dạo,

những tiếng ríu rít vang lên khắp nơi.

Tống Uẩn Uẩn giữa dòng ,

trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lùng.

Cô và Giang Diệu Cảnh — dường như từng cùng đưa con mua sắm thế .

Khi ngang qua một cửa hàng đồ dùng cho trẻ sơ sinh,

ánh mắt cô vô thức dừng .

qua tấm kính trong suốt,

một cửa hàng tràn ngập sắc màu hồng phấn, xanh nhạt,

những bộ quần áo nhỏ xíu treo ngay ngắn,

mềm mại như những đám mây.

Tiểu Hạ

Cô bỗng cảm thấy lòng trống trải.

Cô là của hai đứa trẻ,

nhưng việc trong nhà — từ quần áo, đồ chơi, đến sữa bột —

đều do Giang Diệu Cảnh lo liệu.

Còn cô… luôn bận rộn,

đến mức nhớ nổi cuối dắt con chơi là khi nào.

Giờ đây, cửa hàng ,

Tống Uẩn Uẩn khỏi tự giễu trong lòng:

Mình lẽ là đủ tiêu chuẩn nhất thế giới.

Cô hít sâu, bước .

Vừa cửa, cô liền thấy một bóng dáng quen thuộc —

Cố Ái Lâm.

Cô gái đang cầm một bộ quần áo liền màu hồng nhạt,

đưa lên soi ánh đèn, vẻ mặt say mê.

cẩn thận vuốt phẳng từng nếp gấp, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Ngay khi chuẩn đặt xuống, Cố Ái Lâm ngẩng đầu lên —

và bắt gặp Tống Uẩn Uẩn đang ở cửa.

“Chị dâu?” – cô ngạc nhiên, “Chị đến đây mua đồ cho con ?”

Tống Uẩn Uẩn mỉm , bước đến gần:

“Đi ngang qua thôi, thấy dễ thương nên xem thử.”

“Thế ?” – Cố Ái Lâm gật đầu, nụ vẫn rạng rỡ.

Tống Uẩn Uẩn quanh, giọng nhẹ nhàng:

nếu thấy cái nào hợp, cũng định mua một ít.”

“Thế thì để giúp chị chọn.” – Cố Ái Lâm lập tức nhiệt tình.

“V mấy bộ xem, đều .”

Cô chọn những bộ quần áo hợp với con trai nhỏ của Tống Uẩn Uẩn.

Tống Uẩn Uẩn qua, quả thật mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-766.html.]

Cô thầm nghĩ, mắt thẩm mỹ của Cố Ái Lâm đúng là tệ.

Một lát , cô khẽ hỏi:

“Cô mua đồ cho trẻ sơ sinh một ?”

Cố Ái Lâm cúi đầu, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:

“Vâng.”

“Lẽ nào… cô thai ?” – Tống Uẩn Uẩn hỏi khẽ.

“...Vâng.” – Cố Ái Lâm đỏ mặt đáp.

Tống Uẩn Uẩn khẽ mỉm :

“Vậy chúc mừng cô.”

nụ môi Cố Ái Lâm thoáng gượng gạo.

“Tôi làm lễ cưới, nhưng Trần Việt thời gian.

Anh bảo đăng ký cũng ,

nhưng cả giấy đăng ký lẫn hôn lễ đàng hoàng.

Tôi cưới ở M quốc, nơi lớn lên.

mất, nhưng cha nuôi vẫn còn,

ông dắt lễ đường.”

Nghe , Tống Uẩn Uẩn khẽ thở dài.

thể hiểu tâm nguyện của con gái .

Những mong ước giản đơn đôi khi trở nên xa xỉ trong hôn nhân.

“Có cần giúp ?” – cô hỏi.

Cố Ái Lâm khẽ lắc đầu, mỉm nhẹ:

“Tôi dám làm phiền chị.

Trần Việt cũng nhờ đến chị.”

“Tại ?”

“Anh bận lắm, xin nghỉ.”

Tống Uẩn Uẩn im lặng vài giây dịu giọng:

“Hay thế nhé, để hỏi Giang Diệu Cảnh xem .

Khi nào tin, báo cô.”

“Thật ạ?” – Ánh mắt Cố Ái Lâm thoáng sáng lên.

“Cách đó đấy. Tôi sẽ đợi tin từ chị.”

Hai cùng thanh toán .

Tống Uẩn Uẩn mua thêm ít trái cây, còn Cố Ái Lâm xách túi quần áo em bé.

Trước khi chia tay, cô hỏi:

“Cô bằng gì đến đây?”

“Tôi taxi. Ở nhà một buồn quá nên ngoài dạo.”

“Lên xe , tiện đường, chở cô về.”

Trên đường, Cố Ái Lâm vài câu nhỏ nhẹ,

tâm trạng dường như khá hơn.

Khi xe dừng nhà, cô khách sáo :

“Cảm ơn chị, còn chở một đoạn.”

Tống Uẩn Uẩn hiền:

“Tôi ngoài, cô vẫn gọi là chị dâu cơ mà.”

Khi về đến nhà, Hàn Hân thấy tài xế xách theo túi lớn túi nhỏ bước ,

ngạc nhiên hỏi:

“Con mua đồ ?”

“Vâng. Hôm nay tan làm sớm nên ghé siêu thị một chút.” – Tống Uẩn Uẩn đáp.

Hàn Hân liếc qua những túi đồ, là quần áo và đồ chơi trẻ con,

liền trêu:

“Con còn nhớ ?”

Tống Uẩn Uẩn chỉ .

Bà hiểu rõ công việc của cô bận rộn thế nào, lo cho viện thì chẳng còn thời gian lo cho con.

dù hiểu, trong lòng Hàn Hân vẫn khỏi thương hai đứa nhỏ.

Loading...