Hai bên đạt thỏa thuận, ký kết hợp đồng thuận lợi.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Thẩm Chi Khiêm lấy cớ việc .
Trợ lý lái xe, thỉnh thoảng liếc qua gương chiếu hậu.
Do dự một lúc, cuối cùng vẫn :
“Tổng giám đốc Thẩm, Lương Du Du… tuy bề ngoài là thư ký của tổng giám đốc Ngô,
nhưng thực , là bồ nhí của ông .”
Thẩm Chi Khiêm liếc trợ lý, giọng lạnh như băng:
“Có liên quan gì đến ?”
“Dù cô cũng từng là vợ của …”
“Anh cũng là từng.” – Anh cắt ngang, chút d.a.o động.
Gia đình họ Lương sụp đổ, cha cô tù.
Để sinh tồn, Lương Du Du làm vài chuyện đáng chê trách —
hiểu, nhưng đồng cảm.
Dù cô làm gì, sống ,
đều còn liên quan gì đến nữa.
Xe dừng cổng công ty.
Thẩm Chi Khiêm xuống xe, trực tiếp về văn phòng.
Một cuộc họp kéo dài đến tận chiều muộn.
Khi xong việc, trời nhập nhoạng tối.
Anh ăn qua loa vài miếng ở tầng trệt, về phòng làm việc.
Cả chìm trong công việc, như thể chỉ cần bận rộn là thể quên nỗi trống rỗng trong lòng.
Đến khi ngẩng đầu, đồng hồ chỉ hơn mười một giờ đêm.
Anh tắt đèn, cầm chìa khóa, thang máy xuống tầng hầm giữ xe.
Không khí trong hầm lạnh và im lặng đến đáng sợ.
Anh ấn nút mở khóa, đèn nháy đôi của xe nhấp nháy hai .
Cửa xe mở , ghế lái, khởi động động cơ.
Khi xe chuẩn khỏi hầm,
một bóng bất ngờ lao chặn đầu xe!
Phanh “két” một tiếng, bánh xe trượt nền xi măng lạnh buốt.
Chỉ chậm một giây nữa thôi, lẽ đ.â.m trúng đó.
Anh cau mày thật chặt.
Ánh đèn pha hắt sáng lên gương mặt phụ nữ đầu xe —
Lương Du Du.
Cô la hét, lóc, chỉ lặng lẽ ,
ánh mắt bình tĩnh đến lạ thường.
Thẩm Chi Khiêm dây dưa thêm:
“Tránh , nếu gọi bảo vệ.”
Lương Du Du yên, giọng nhẹ nhàng mà cố chấp:
“Anh cứ gọi .
Anh thể gặp ,
nhưng sẽ vẫn đến.
Nếu thấy phiền, thì cứ gọi.”
Thẩm Chi Khiêm nheo mắt, giọng trầm thấp:
“Cô đang uy h.i.ế.p ?”
“Không.” – Cô khẽ lắc đầu.
“Tôi chỉ với vài câu thôi.”
“Lương Du Du,” – giọng lạnh , từng chữ sắc bén như dao,
“Cô nghĩ giờ cô còn tư cách để thương lượng với ?”
“Tôi thương lượng.” – Cô mỉm ,
“Chẳng lẽ với vài câu, cũng ?”
“ .” – Thẩm Chi Khiêm đáp dứt khoát.
“Tôi gặp cô,
và chuyện liên quan đến cô, càng .”
Lương Du Du , ánh mắt còn hằn học như .
Cô chỉ khẽ , nhẹ nhưng buồn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-763.html.]
“Vợ chồng một kiếp, đối với , thật sự còn chút cảm tình nào ?
Mặc dù đối với nhà tàn nhẫn như ,
nhưng … hề căm hận .”
Giọng cô nghẹn ngào, xen lẫn nụ cay đắng:
“Có lẽ, đây là báo ứng.
Báo ứng vốn nên giáng xuống ,
chỉ là… cha chịu .
Nếu năm đó thích , cố chấp gả cho ,
lẽ thứ khác.
Tôi từng là tiểu thư nhà họ Lương,
theo đuổi thì nhiều kể xiết.
ngu ngốc,
cứ nhất định là .
Giờ , cũng chỉ là một phàm,
chăng là hơn khác một chút.
, thể ăn ?
Không thể.
Nếu thể làm ,
chỉ chọn một yêu thật lòng,
chứ cần quá xuất sắc.
Chỉ tiếc… còn cơ hội nữa.
Cuộc đời , từ khi thích ,
định sẵn là một bi kịch.”
Thẩm Chi Khiêm lạnh giọng:
“Bi kịch của cô,
vì thích ,
mà là vì sự chiếm hữu của cô.”
Lương Du Du im lặng vài giây, khẽ gật đầu:
“Có lẽ đúng.”
Cô mím môi, đôi mắt thoáng ánh lệ:
“Anh chắc cũng chứ, chuyện của …”
Anh đáp, chỉ im lặng.
im lặng, đôi khi còn là một cách thừa nhận.
Lương Du Du khổ:
“Tôi thật đáng thương ?
Khi dồn gia đình đường cùng,
bệnh nặng,
mà lấy một đồng.
Anh xem,
làm để sống tiếp?”
Tiểu Hạ
Thẩm Chi Khiêm vẫn lạnh nhạt:
“Cô những điều … ý nghĩa gì ?”
“Không .” – Cô khẽ lắc đầu.
“Tôi chỉ xem…
trong còn sót chút lòng trắc ẩn nào với .
lẽ nghĩ nhiều quá .”
Nụ cô khẽ run:
“Giờ lạnh lùng đến mức ?
Được thôi.”
Cô chỉnh áo, hít một thật sâu:
“Tôi làm phiền .
Xin .”
Nói xong, cô chậm rãi bước sang một bên.
Thẩm Chi Khiêm cô thêm nào nữa.
Anh đạp ga, xe lao , để lưng làn gió lạnh và một phụ nữ lặng trong ánh đèn xe mờ nhạt.