Tống Uẩn Uẩn bảo tài xế đợi ở cửa, còn thì lặng lẽ bước quán cà phê.
Cô chọn đại một chỗ gần cửa sổ, phục vụ tiến đến hỏi, cô chỉ khẽ đáp: “Một cốc nước.”
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt cô. Ngoài cửa sổ, xe cộ vẫn tấp nập qua , dòng ngược xuôi dứt, nhưng ánh mắt cô trống rỗng, vô hồn.
Khuôn mặt thanh tú, yên lặng đến lạnh lẽo — giống như một con búp bê đẽ mất linh hồn, còn chút sức sống nào.
“Đường kẹt xe, đến trễ chút.”
Giọng quen thuộc vang lên, Hà Kiêu xuống đối diện cô, nở nụ thoải mái. “Để em đợi lâu .”
Tống Uẩn Uẩn chậm rãi đầu .
Hà Kiêu vẫn nhận sự khác thường trong ánh mắt cô, vô tư hỏi: “Em và Cố Hoài giải quyết hiểu lầm ?”
Chưa dứt lời —
“Chát!”
Một âm thanh sắc lạnh vang lên giữa quán cà phê yên tĩnh.
Cú tát của Tống Uẩn Uẩn mạnh đến mức khiến ít xung quanh đầu .
Hà Kiêu sững sờ, gương mặt nghiêng sang một bên, má rát bỏng. Sự ngỡ ngàng nhanh chóng biến thành tức giận.
“Em ý gì?” Anh gằn giọng, tin nổi cô dám tay.
Từ nhỏ đến lớn, từng ai đánh — đặc biệt là mặt bao nhiêu như .
Tống Uẩn Uẩn lạnh giọng hỏi: “Đau ?”
Hà Kiêu cắn răng, cố giữ bình tĩnh:
“Đây là vấn đề đau . Em tát một cái, là đàn ông, chịu . mặt đàn ông chính là lòng tự trọng của đàn ông! Ở nơi công cộng thế , em thấy đang ?”
Gương mặt đỏ bừng, vì tức vì hổ.
Tống Uẩn Uẩn dậy, đôi mắt lạnh như băng:
“Nếu lợi dụng, mà là đồng phạm — thì cái tát sẽ là cái tát, mà là một nhát dao.”
Lời như búa nện.
Sắc mặt Hà Kiêu tái nhợt, cuối cùng cũng nhận mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Anh run giọng hỏi: “Cố Hoài… làm gì?”
Tống Uẩn Uẩn đáp, chỉ xoay rời khỏi quán.
Hà Kiêu hoảng hốt đuổi theo, nắm lấy tay cô: “Em rõ ràng !”
Cô giật mạnh , ánh mắt bốc lửa: “Buông !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-717.html.]
Lần đầu tiên kể từ chuyện đó, cô để cảm xúc bộc phát — nhưng nhanh chóng kiềm chế, giọng trở lạnh lẽo đến rợn :
“Từ nay, đừng bao giờ xuất hiện mặt nữa.”
Hà Kiêu c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Anh cô, thể tin nổi.
Trong ký ức , Tống Uẩn Uẩn luôn là cô gái ngoan hiền, dịu dàng — cô em hàng xóm từng chịu nhiều ấm ức, luôn sống cẩn trọng và hiểu chuyện.
Anh từng thấy cô nổi giận, huống chi là cơn giận như bây giờ.
Rốt cuộc Cố Hoài làm gì,
khiến cô đổi đến mức ?
Hà Kiêu lấy điện thoại , gọi cho Cố Hoài — nhưng tín hiệu báo tắt máy.
Anh cất điện thoại, lo lắng quanh, định tiến lên thì một chiếc xe đen dừng bên đường.
Cửa xe mở — bước xuống là Giang Diệu Cảnh.
Ánh mắt sắc lạnh, mang theo áp lực vô hình khiến Hà Kiêu chỉ kịp dừng , dám đến gần.
Tống Uẩn Uẩn bậc thềm, ánh mắt dừng nơi đàn ông .
Trong thoáng chốc, đôi mắt cô lóe lên một tia đau đớn.
nhanh, cô thu cảm xúc, bước xuống bậc thềm.
Ánh hai chạm giữa trung.
Giang Diệu Cảnh căng thẳng hơn cô, giọng khàn khàn khi mở cửa: “Lên xe .”
Tiểu Hạ
Tống Uẩn Uẩn im lặng, khẽ cúi trong.
Giang Diệu Cảnh vòng qua ghế lái, cúi xuống cài dây an cho cô — động tác nhẹ nhàng nhưng đầy gượng gạo.
Cô hề tránh, chỉ lặng lẽ rủ mi mắt xuống.
Chiếc xe lăn bánh.
Không gian trong xe chìm tĩnh lặng.
Hai , mỗi một thế giới, cố giả vờ như chuyện gì — nhưng ai thật sự bình tĩnh.
Tống Uẩn Uẩn mở miệng , giọng khàn :
“Anh… đúng ?”
Giang Diệu Cảnh trả lời.
Gương mặt bình thản đến mức giả tạo, để lộ dù chỉ một kẽ hở.