Khi Giang Diệu Cảnh kể, tâm trí chìm sâu trong ký ức.
Dù trôi qua nhiều năm, nhưng ngày đó— bao giờ quên.
Tống Uẩn Uẩn như nhận điều gì.
Ánh mắt cô dừng chiếc hộp, trong lòng dấy lên một cảm giác mong chờ kỳ lạ.
Cô từ tốn mở hộp—và bỗng khựng !
Đây chẳng mặt dây chuyền Phật Di Lặc bằng ngọc mà cô từng làm mất ?
Là quà ông nội tặng từ khi cô tròn một tuổi.
Cô nhớ rõ hình dáng nó—ngọc băng điểm xanh, đường khắc Phật Di Lặc sống động như thật.
Cô cầm lên, lòng bàn tay khẽ run.
Giang Diệu Cảnh để ý đến phản ứng của cô, vẫn đang dằn giữa những cảm xúc xa xưa.
Chính từ suýt c.h.ế.t đó, ghét nước.
— từng cho phép bản sợ hãi.
Anh đối mặt… và vượt qua nỗi sợ.
Tống Uẩn Uẩn khẽ :
“Người cứu là một cô bé. … chỉ cô . Nếu ông của cô bé đến kịp, cô cũng thể c.h.ế.t đuối cùng bé đó .”
Giang Diệu Cảnh đột ngột ngẩng đầu.
Ánh mắt sâu thẳm chấn động mạnh.
Sao cô rõ từng chi tiết như ?
Anh vẫn từng chắc chắn cô bé làm cứu nổi khi bản còn nhỏ hơn nữa…
chi tiết về ông nội—chỉ trong cuộc mới nắm rõ.
Và ông nội của Tống Uẩn Uẩn từng là tài xế tín của ông nội …
Có thể nhà họ Giang.
Tất cả ghép thành câu trả lời duy nhất—cô chính là ân nhân cứu mạng năm đó.
“Năm … tìm em lâu.”
Giọng trầm xuống, xen chút nghèn nghẹn.
Tiểu Hạ
Tống Uẩn Uẩn khẽ cúi đầu:
“Ông nội em hãm hại. Ông dính rắc rối nên cấm em . Ông cũng giấu liên quan .”
Hai ánh mắt giao —như chạm đến định mệnh.
Một sự thật ngỡ như tình cờ, hóa … từ lâu đó.
Có lẽ—đó chính là duyên phận.
Là may mắn.
Là cô.
Từ đầu đến cuối… luôn là cô.
Tống Uẩn Uẩn bước xuống khỏi bàn, cầm miếng ngọc trong tay:
“Em tặng miếng ngọc cho Song Song. Có lẽ ông em ngờ rằng, cùng… em và yêu .”
Giang Diệu Cảnh kéo tay cô, ôm lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-698.html.]
Giọng khẽ run:
“Giá như sớm hơn… cho em xem nó từ lâu.”
Cô vòng tay ôm cổ , mỉm :
“Bây giờ cũng muộn.”
Hai còn trẻ.
Tương lai vẫn còn dài.
Giang Diệu Cảnh cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô.
Cô ngẩng đầu lên:
“Vậy là— nợ em một mạng, đúng ?”
“Không chỉ một mạng.”
Cô , ánh mắt rực sáng,
“Anh dùng cả nửa đời còn để bù !”
“Vậy đối xử thật với em.”
Cô ngửa đầu ánh đèn, nụ sáng như ánh .
“Nếu thì ?”
Giang Diệu Cảnh bật .
“Khiến sống , c.h.ế.t cũng xong.”
Cô cong môi đầy đắc ý.
Anh bật thấp:
“ sẽ để em cơ hội đó.”
“Đi thôi, xem Song Song ngủ .”
Cô kéo tay , nắm thật chặt.
Anh theo sát cô đến phòng con trai.
Song Song tắm xong, đang lon ton nghịch giường.
Tống Uẩn Uẩn bế con lên, đưa mặt dây chuyền cho bé xem:
“Thích ?”
Song Song trợn đôi mắt tròn xoe, hiểu là gì, chỉ ngơ ngác .
Cô , đeo miếng ngọc lên cổ con.
Hy vọng ông nội từng dành kỳ vọng cho cô… giờ truyền cho con trai.
Rồi —truyền đến thế hệ tiếp theo.
Đêm khuya, Giang Diệu Cảnh nhẹ nhàng thúc:
“Em nghỉ sớm .”
Sáng hôm .
Trong cơn mơ màng, cô bỗng ai đó kéo thẳng dậy khỏi giường.
“Làm gì ?”
Cô dụi mắt, định mắngnhưng khi rõ mặt, cô lập tức sững ánh mắt như chạm kinh ngạc và… hoảng hốt.