Truyện Tống Uẩn Uẩn và Giang Diệu Cảnh- Gả nhầm, nhưng chú rể quyến rũ quá - Chương 673

Cập nhật lúc: 2025-10-26 15:18:00
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tôi .” — An Lộ khẽ , dậy.

Cô cúi xuống Tống Uẩn Uẩn, ánh mắt lạnh và xa lạ:

“Chúng thật sự là bạn ?”

Tống Uẩn Uẩn ngẩng đầu, thẳng mắt cô, gật đầu khẳng định:

“Phải.”

Khóe môi An Lộ cong lên, nụ mỉa mai lướt qua:

“Thật ? Tôi thấy… khó tin.”

Nói dứt câu, cô bước nhanh.

Tống Uẩn Uẩn sững sờ, vội vàng gọi:

“An Lộ!”

Cô dừng , đầu:

“Cô còn chuyện gì nữa ?”

“Tôi điều với cô.”

“Cô .”

Tống Uẩn Uẩn tiến lên một bước, giọng nhẹ mà chân thành:

“Khi ở cạnh khác, cô nên cẩn thận hơn một chút. Nếu chuyện gì, thể gọi cho bất cứ lúc nào.”

đến quầy lễ tân, xin một tờ giấy, điện thoại của đưa cho An Lộ.

An Lộ chỉ liếc qua, nhận.

“Cô chẳng thể về nhà Thẩm Chi Khiêm ? Nếu như , còn cẩn thận gì nữa? Ở cạnh khác… nên đối xử chân thành ?”

Tống Uẩn Uẩn còn gì đó, nhưng An Lộ xoay , bước cửa, lên xe rời .

Cô chỉ thể yên, theo chiếc xe dần xa khuất.

Cảm giác trong lòng nặng trĩu.

Rõ ràng An Lộ đang giận, nhưng cô hiểu — giận điều gì.

vì mất trí nhớ mà tính cách cô đổi ?

Tống Uẩn Uẩn lắc đầu, ép bản suy nghĩ thêm.

Cô trả tiền cà phê, gọi taxi về nhà.

Trong phòng khách, Hàn Hân đang bế Tiểu Bảo, Song Song gác đùi bà, chơi ngắm em trai.

Tống Uẩn Uẩn bước , ánh mắt dừng cổ .

“Mẹ, sợi dây chuyền … con thấy quen.”

xuống sofa, chỉ sợi dây chuyền ánh vàng đang đung đưa cổ Hàn Hân.

Hàn Hân khẽ sờ mặt dây, mỉm :

“Là con tìm thấy trong đống đồ hôm qua con đưa cho đấy.”

Ánh mắt bà thoáng trầm xuống, mang theo chút hoài niệm:

Tiểu Hạ

“Cái là bố con tặng . Mẹ cứ tưởng Duệ Kiệt bán nhà thì mất luôn. Không ngờ thằng bé vẫn giữ . Trước đây từng oán hận bố con, nhưng ông mất , chuyện cũng coi như khép .”

Tống Uẩn Uẩn mỉm , lòng ấm .

Tha thứ — chỉ là buông bỏ khác, mà còn là buông bỏ chính .

Buổi tối, trong bữa cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-tong-uan-uan-va-giang-dieu-canh-ga-nham-nhung-chu-re-quyen-ru-qua/chuong-673.html.]

Tống Uẩn Uẩn gắp đồ ăn cho Song Song :

“Ngày mai con đến bệnh viện làm phẫu thuật.”

Giang Diệu Cảnh lập tức đáp:

“Anh cùng em.”

“Nếu bận thì cứ làm .” — cô , “Chỉ là ca nhỏ thôi. Hơn nữa bác sĩ phẫu thuật cho em là quen, tay nghề giỏi, uy tín hàng đầu trong nước. Anh vết sẹo xử lý đơn giản.”

gắp miếng thịt bò cho miệng, nhận khuôn mặt Giang Diệu Cảnh dần lạnh .

Anh giả vờ bình tĩnh, giọng trầm thấp:

“Bác sĩ đó… là nam nữ?”

Từ khi quyển nhật ký của Tống Uẩn Uẩn, trở nên nhạy cảm một cách kỳ lạ.

“Là nam.” — cô trả lời thật.

“Đã kết hôn ? Trẻ già?” — hỏi.

Tống Uẩn Uẩn ngẩng đầu, cau mày:

“Anh đang tra hộ khẩu đấy ?”

Giang Diệu Cảnh nheo mắt, giọng cho phép chống đối:

“Trả lời .”

, thấy rõ sự ghen tuông vô lý trong ánh mắt , chỉ đành thở dài:

“Trẻ hơn nhiều.”

“…”

Giang Diệu Cảnh nhướng mày, giọng hạ thấp:

“Ý em là già ?”

Đôi mắt khẽ cụp xuống, vẻ mặt u ám đến mức rõ ràng đang vui.

Tống Uẩn Uẩn tranh cãi trong bữa ăn.

Cô dịu giọng, nửa đùa nửa thật:

“Không già, hợp với em.”

Sắc mặt lúc mới hòa hoãn đôi chút.

Sau bữa tối, Tống Uẩn Uẩn chơi với Song Song một lúc, lên lầu chuẩn tắm.

Vừa mở tủ lấy đồ, Giang Diệu Cảnh bất ngờ từ phía ôm chặt, đẩy cô ngã xuống giường.

Cơ thể cô lún sâu chăn nệm, giường khẽ rung lên.

Cô choáng váng, kịp phản ứng:

“Giang Diệu Cảnh, bình thường — ưm…”

Lời còn dứt, môi chặn .

Hơi thở nóng bỏng, mạnh mẽ đến mức cô thể giãy .

“Em tắm…” — cô khẽ , nhưng giọng nghẹn.

Anh gì, chỉ cúi xuống cắn nhẹ lên cổ cô.

“A—!”

Cơn đau khiến cô khẽ rên, cau mày:

“Anh nhẹ một chút…”

Người đàn ông dồn nén đến nổi điên ?

Loading...