“Không cần tặng.”
Thịnh Nam Âm giấu tay lưng, né động tác của Bạch Trạc Trì, ánh mắt cảnh giác, xa lạ như đối diện dưng.
“Thưa , quen . Có thể đây chúng từng , nhưng bây giờ mất trí nhớ, thể nhớ sự tồn tại của . Trước khi hồi phục, xin tránh xa , đừng đến chia rẽ tình cảm giữa và chồng nữa.”
Sắc mặt Bạch Trạc Trì tối sầm, bàn tay cứng đờ lơ lửng giữa trung. Hô hấp của nghẹn , như bông chèn chặt trong cổ họng.
“Em gì?”
“Em nhớ ?”
Phó Yến An cau mày, thoáng cảm giác thứ vượt khỏi tầm kiểm soát. Anh lập tức chắn Thịnh Nam Âm, ngăn luồng của Bạch Trạc Trì, giọng điệu khó chịu:
“Bạch tam thiếu gia danh tiếng lẫy lừng, vội vã làm kẻ thứ ba—tin mà truyền thì hình tượng của … chịu nổi ?”
Bạch Trạc Trì vững trong giới giải trí vì hiền lành, mà bởi kẻ , kẻ từng chèn ép, chẳng ai dám mạo hiểm đắc tội với và gia tộc Bạch phía .
Phó Yến An sợ. Trong mắt , Bạch gia sớm muộn cũng là vật trong túi. Ấn tượng kiếp của về Bạch Trạc Trì: yêu diễn xuất, Bạch gia sụp vẫn tuyên bố cắt đứt liên hệ, một chạm đến đỉnh cao thường khó với. Vì thế, nhà họ Bạch sụp cũng liên lụy đến . Khi , bận đối phó nhà họ Bùi, Phó Yến An dứt khoát xem nhẹ tàn dư Bạch gia, càng khinh thường một “diễn viên” như Bạch Trạc Trì—nước sông phạm nước giếng là .
Bạch Trạc Trì thèm Phó Yến An, ánh mắt khóa chặt phụ nữ lưng , u ám khó dò.
“Tùy.”
“Tùy?” Phó Yến An sững , ngạc nhiên câu đáp gọn lỏn.
Thịnh Nam Âm để Bạch Trạc Trì kẻ hèn hạ vô liêm sỉ đe dọa thêm. Vở kịch đến đây là đủ, cô vội cắt lời:
“Tôi mệt , nghỉ. Mời ngoài.”
Lời dành cho Bạch Trạc Trì.
Phó Yến An cau mày, thấy cô chán ghét và đuổi thẳng, liền mím môi, thêm.
Ánh mắt Bạch Trạc Trì phủ đầy cô đơn. Anh ngây cô vài giây, cố gắng mỉm :
“Được, em nghỉ cho . Mai đến thăm.”
Anh khiến cô phản cảm.
“Rõ ràng em từng sẽ quên nữa mà, Thịnh Nam Âm. Tôi tin.
Em là kẻ dối.”
Nói dứt, tập tễnh rời phòng. Chân quấn dày băng gạc còn rỉ ánh đỏ, trông giật .
Tiểu Hạ
Trợ lý Chu đẩy xe lăn đuổi theo vài bước, chợt nhớ gì đó bèn dừng, phụ nữ trầm mặc giường, giọng trầm:
“Cô Thịnh, cô thấy quá đáng ? Bây giờ cô mất trí nhớ, nhớ Tam thiếu gia, nhưng phẫu thuật, còn đang sốt cao. Anh chỉ gặp cô một , mà…”
Lời nghẹn tại cổ, siết môi, khàn giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-tieu-to-tong-vua-ngau-vua-xinh-bui-tong-ngay-dem-mong-nho-thinh-nam-am-va-bui-triet/chuong-235-khong-xung-voi-tinh-yeu-sau-dam-cua-anh-ay-danh-cho-em.html.]
“Tôi thấy Tam thiếu nhà đáng.
Cô… xứng với tình yêu sâu đậm dành cho cô.”
Nói xong, đẩy xe lăn khuất.
Phòng bệnh rơi im lặng. Chỉ còn tiếng kim đồng hồ lặng lẽ .
“Bảo bối?”
Phó Yến An bỗng hoảng, chằm chằm Thịnh Nam Âm đang cúi đầu im lặng, sợ cô kích thích mà nhớ điều gì.
Thịnh Nam Âm khẽ hồn, ngẩng lên mỉm như :
“Em đói , chồng ơi. Em ăn khoai lang nướng ở quán cổng trường. Anh giúp em mua nhé?”
Phó Yến An thở phào, vội gật: “Trường nào?”
Đôi mắt Thịnh Nam Âm sáng rỡ:
“Trường quý tộc Một Hải Thành. Trước cổng quán của một bà cụ, khoai nướng ngon nhất. Em nhớ, mỗi tan học em đều mua. Anh bảo chúng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng ? Anh nhớ ?”
Phó Yến An nghẹn một nhịp, gượng:
“Nhớ… nhớ chứ. Em đợi , ngay.”
“Vâng, cảm ơn chồng.”
Anh chìm trong những tiếng “chồng” ngọt lịm, hăng hái . Để tỏ lòng chân thành, sai mà tự lái xe.
Anh , vệ sĩ vẫn canh chặt ngoài cửa, rời nửa bước.
Từ phòng bác sĩ trở , Bùi Triệt xa cánh cửa phòng bệnh khép kín, gương mặt tuấn tú tái nhợt, đôi mắt đào hoa tối sầm.
“Tổng giám đốc Bùi.”
Lý Thừa Trạch bước tới, đưa điện thoại: “Đây là đoạn video tai mắt của chúng gửi.”
Bùi Triệt thu mắt, nhận máy xem. Khi tiếng Thịnh Nam Âm gọi “chồng”, tuy hình, nhưng âm thanh rõ đến nhói tim. Bàn tay vô thức siết chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Lý Thừa Trạch chỉ sợ chiếc điện thoại bóp méo—mẫu iPhone đời mới, đổi đầy một tuần.
Xem hết, Bùi Triệt trả máy, ánh mắt trầm ngâm như cân nhắc điều gì.
Lý Thừa Trạch cẩn thận cất , thở phào—may là điện thoại mạng.
“Phòng của Bạch Trạc Trì ở ? Đưa tới.”
Lý Thừa Trạch khựng , ngẩng gương mặt lạnh lùng của , nửa nhịp mới đáp: “Được, hỏi ngay.”
Phòng Bạch Trạc Trì ở tầng . Khi Bùi Triệt , đang giường, sốt cao khiến ý thức mơ hồ.
“Đừng… đừng quên …”