Ngày hôm đó, du thuyền rực rỡ ánh đèn, tiếng nhạc và tiếng vang vọng khắp nơi.
Khách khứa lượt kéo đến đông đủ, ai nấy đều ăn vận sang trọng, từng ly rượu vang sóng sánh phản chiếu ánh hoàng hôn biển.
Màn đêm dần buông, Cung Thành tổ chức một bữa tiệc ngoài trời boong du thuyền để giao lưu, kết bạn.
Giang Uyển Ngư đang mang thai nên tiện tham gia, cô chỉ ở ban công tầng bốn, lặng lẽ cảnh náo nhiệt bên , gió biển thổi nhẹ qua mái tóc.
Phó Lâm Châu bước đến bên cạnh, lấy ít đồ ăn từ khay của hầu đặt mặt cô, giọng dịu dàng xen lẫn quan tâm:
“Nếu em đói thì ăn một chút, ăn gì cứ bảo, thuyền đủ thứ.”
Giang Uyển Ngư khẽ sờ bụng, nhẹ:
“Vừa em với Tinh Tinh ăn nhiều lắm , giờ vẫn còn no, đói nhanh đến thế.”
Phó Lâm Châu xuống bên cạnh, một tay ôm eo cô, cùng cô ngắm khung cảnh rực rỡ của bữa tiệc bên .
Anh khẽ vuốt mái tóc cô, giọng trầm thấp mà ấm áp:
“Nếu em thích phong cảnh biển thế , là… đám cưới của chúng cũng tổ chức du thuyền nhé?”
Giang Uyển Ngư giật , ngẩng đầu , ánh mắt ngơ ngác:
“Anh gì? Em rõ.”
Phó Lâm Châu khẽ nhéo mũi cô, ánh mắt sâu thẳm ánh lên nụ :
“Em rõ còn giả vờ.”
Mặt cô đỏ, hàng mi cong khẽ rũ xuống:
“Chuyện kết hôn còn sớm mà, đến ?”
“Không sớm .” Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt nghiêm túc:
“Lần về, sẽ đưa em đăng ký kết hôn. Sau đó, bắt đầu chuẩn cho đám cưới của chúng .”
Lời của khiến lòng cô mềm nhũn, trái tim khẽ run lên.
nghĩ đến ông nội Phó vẫn chấp nhận , trong mắt cô ánh lên một chút lo lắng.
Cô do dự, khẽ :
“ mà…”
Điện thoại của Phó Lâm Châu vang lên, ngắt quãng lời cô.
Anh cúi đầu — là Cao Tân gọi đến.
Anh dậy, giọng dịu :
“Anh xuống gặp mấy đối tác một chút. Em nghỉ sớm nhé.”
Cô gật đầu, dõi theo bóng rời , lòng bỗng thấy trống trải.
Ánh đèn lung linh boong phản chiếu mặt biển, sóng vỗ nhè nhẹ, mà trong lòng cô cuộn lên từng cơn sóng ngầm.
Trên tầng thượng tối tăm của du thuyền, hai bóng lặng lẽ xuất hiện.
Diêm Chiêu xe lăn, ánh mắt âm u xuống cảnh tiệc tùng phía .
A Hổ cạnh, cúi đầu báo cáo:
“Diêm tổng, của chúng lên thuyền hết . hầu gái ngài tìm thật sự ở đây chứ?”
Diêm Chiêu híp mắt, khóe môi cong lên một nụ lạnh:
“Ta tìm cô nhiều năm . Gần đây mới tin cô xuất hiện thuyền . Lục soát kỹ, đừng bỏ sót góc nào.”
“Vâng.” A Hổ gật đầu, dè dặt hỏi:
“Giờ Phó Lâm Châu và của đều ở thuyền. Hay là... nhân cơ hội , khiến họ vĩnh viễn ở biển khơi?”
Diêm Chiêu khẽ giơ tay ngăn :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-388-du-thuyen-day-ray-nguy-hiem.html.]
“Không . Du thuyền là của Cung Thành, bên trong thể cơ chế an mà . Hơn nữa, vệ sĩ của Phó Lâm Châu đông, tay lúc chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
A Hổ cung kính đáp:
“Rõ, hiểu.”
Diêm Chiêu nhếch môi , ánh mắt hướng về ban công tầng bốn, nơi Giang Uyển Ngư đang .
Ánh trăng phản chiếu lên khuôn mặt cô, khiến nụ của càng thêm lạnh lẽo:
“ thể... dùng cô để đối phó với Phó Lâm Châu.”
Giang Uyển Ngư một lát, cảm thấy mệt, liền định về phòng nghỉ.
Tiểu Hạ
Trên đường , cô vô tình thấy hai cô hầu gái đang chuyện nhỏ to bên hành lang.
“Người phát biểu sân khấu là đại tiểu thư Ngô đó, quá trời. Gia thế , tài giỏi, đúng là khiến ngưỡng mộ.”
“Cô ? Đại tiểu thư Ngô bây giờ hình như đang sống trong biệt thự Phó gia. Nghe , ông nội Phó mặc định cô là con dâu tương lai !”
“Thật hả?”
“Thật chứ! mà, chẳng bên cạnh Phó tổng vẫn còn cô Giang ?”
“Giới nhà giàu mà, chuyện gì chẳng khả năng. Biết chờ cô Giang sinh xong, Phó gia cưới tiểu thư Ngô về. Môn đăng hộ đối, hợp ý ông nội Phó, hợp lợi cho hai bên. Trong phim chẳng thế ?”
Hai cô hầu đến đó liền dừng , đầu chạm ánh mắt của Giang Uyển Ngư.
Cả hai hoảng sợ, cúi gằm mặt vội vã bỏ .
Giang Uyển Ngư lặng.
Từng lời họ như những mũi kim đ.â.m thẳng tim.
Ngực cô nhói lên, bàn tay khẽ nắm chặt, lặng lẽ về phòng.
Đêm xuống.
Cô giường, dần dần .
Cửa phòng bất ngờ mở , tiếng bước chân loạng choạng vang lên.
Phó Lâm Châu bước , mùi rượu nồng nặc phảng phất quanh . Anh ngã xuống giường, cạnh cô.
Giang Uyển Ngư choàng tỉnh, bật đèn lên, thấy khuôn mặt đỏ bừng, quần áo nhàu nhĩ, mùi rượu.
Cô khẽ đẩy :
“Anh say , tắm .”
Anh chỉ khẽ lắc đầu, vòng tay siết chặt lấy eo cô, giọng ngái ngủ:
“Không... ngủ chút thôi.”
Giang Uyển Ngư bất đắc dĩ kéo , nhưng nhắm mắt ngủ say.
Cô khẽ thở dài, nhẹ nhàng cởi áo vest cho , lấy khăn ấm lau mặt và cổ.
Cả quá trình tỉ mỉ mà mệt mỏi, nhưng gương mặt ngủ say của , cô nỡ trách.
Vừa định xuống nghỉ, cửa phòng bất ngờ vang lên tiếng gõ nhẹ.
Cô kéo chăn đắp cho mở cửa.
Ngoài cửa, Khâu Hồng đang , trong tay bưng một bát canh nóng.
“Cô Giang,” — cô khách khí — “Tiểu thư nhà bảo mang canh giải rượu cho Phó tổng. Thật xin , tối nay uống nhiều để đỡ rượu cho tiểu thư, nên say quá.”
Ánh mắt Giang Uyển Ngư thoáng dừng , khẽ gật đầu:
“Cảm ơn cô Ngô giúp đỡ.”
Nhận lấy bát canh, cô đóng cửa .
Hơi nóng mỏng manh tỏa từ bát canh sứ, nhưng lòng cô lạnh lẽo đến khó tả.