Truyện Phó Lâm Châu và Giang Uyển Ngư - Mang thai gả cho hào môn, chồng cũ hối hận mất rồi - Chương 356: Gia chủ Phó gia không nên là người vô tình

Cập nhật lúc: 2025-10-24 16:05:01
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Trung Thứ theo bác sĩ đưa Ngô Hân Nguyệt phòng bệnh.

Ngoài hành lang, Giang Uyển Ngư vẫn hồn, lòng bàn tay lạnh toát, cô khẽ đưa tay vuốt bụng, cảm nhận đứa bé trong lòng vẫn còn an .

Phó Lâm Châu siết nhẹ vai cô, giọng trầm thấp:

“Em rõ ai tay ?”

Giang Uyển Ngư gật đầu, đôi mắt trong trẻo ánh lên vẻ cứng rắn:

“Là Phó Nhan.”

Sắc mặt Phó Lâm Châu lập tức tối sầm, khí lạnh tỏa khiến xung quanh đều cảm thấy áp lực.

Giang Uyển Ngư khẽ kéo tay , nhẹ giọng:

“Trước tiên hãy xem cô Ngô. Dù hôm nay cô cũng vì em mà thương.”

Phó Lâm Châu gật đầu, đỡ cô bước về phía phòng bệnh.

Trong phòng, Ngô Trung Thứ đang cạnh giường con gái, tiếng cửa mở liền dậy:

“Bác sĩ Nguyệt Nguyệt cần nghỉ ngơi, hai về .”

Ngô Hân Nguyệt thấy tiếng bước chân, khẽ mở mắt, giọng yếu ớt:

“Phó tổng... cô Giang chứ?”

Phó Lâm Châu đáp, giọng bình tĩnh:

“Uyển Ngư . Hôm nay cảm ơn cô.”

Giang Uyển Ngư cũng gật đầu, ánh mắt chứa đầy cảm kích.

Ngô Hân Nguyệt nở nụ nhợt nhạt:

“Chúng là bạn bè... cần cảm ơn.”

Nói xong, cô khẽ động đến vai, đau đến mức nhíu chặt mày.

Ngô Trung Thứ vội ngăn :

“Nguyệt Nguyệt, đừng nữa, nghỉ .”

Phó Lâm Châu lạnh nhạt :

“Cô nghỉ ngơi , ngày mai sẽ đến thăm.”

Nói xong, dìu Giang Uyển Ngư rời khỏi phòng bệnh.

Rời bệnh viện, lòng Giang Uyển Ngư nặng trĩu.

Một là vì cú ám sát của Phó Nhan — nếu cô né kịp, e rằng cả hai con còn.

Hai là vì Ngô Hân Nguyệt thương — dù , cô cũng tay cứu .

Trực giác mách bảo cô rằng, Ngô Hân Nguyệt chỉ đến vì dự án, mà còn vì Phó Lâm Châu.

Sự bất an mơ hồ dần lan rộng trong lòng cô.

Điện thoại của Phó gia đột ngột vang lên, ở đầu dây thông báo:

“Lão gia chủ và cô Giang đến bệnh viện ngay.”

Phó Lâm Châu lạnh:

“Không tìm thì cũng tìm ông .”

Khi họ đến nơi, Cao Tân đang chờ ngoài cửa phòng bệnh, sắc mặt nghiêm nghị:

“Chúng phát hiện Phó Nhan trốn đến đây.

lão gia lệnh, phép đưa cô .”

Ánh mắt Phó Lâm Châu lập tức lạnh băng:

“Cô rõ cha sẽ bảo vệ , nên mới dám làm xong chuyện trốn tới đây.”

Anh đẩy cửa bước .

Không khí trong phòng bệnh nặng nề đến nghẹt thở.

“Người !” Giọng Phó Lâm Châu vang lên lạnh như thép.

“Bắt cô cho !”

Bảo vệ lập tức tiến khống chế Phó Nhan.

“Cha cứu con, cứu con với!”

Phó Nhan hoảng sợ, vùng vẫy kêu lên.

Phó Trọng chau mày, giọng đầy bất mãn:

“Vừa bước làm loạn, con coi gì nữa hả?”

Ánh mắt Phó Lâm Châu sắc bén, giọng trầm trầm nhưng rắn rỏi:

“Hôm nay cô ở bệnh viện định g.i.ế.c Uyển Ngư, suýt nữa là một xác hai mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-pho-lam-chau-va-giang-uyen-ngu-mang-thai-ga-cho-hao-mon-chong-cu-hoi-han-mat-roi/chuong-356-gia-chu-pho-gia-khong-nen-la-nguoi-vo-tinh.html.]

Trước đây con nể mặt cha mà tha cho cô , nhưng — con tuyệt đối dung thứ!”

Phó Nhan lóc:

“Các bằng chứng, đừng vu oan cho !”

Giang Uyển Ngư lạnh giọng, ánh mắt kiên định:

“Không chỉ định g.i.ế.c , cô còn làm cô Ngô thương nặng.

Nếu ông Ngô truy cứu, cô nghĩ Phó gia thể giữ nổi cô ?”

Sắc mặt Phó Nhan tái nhợt, môi run run.

Phó Trọng , giọng gằn từng chữ:

“Con thật sự làm cô Ngô thương ?”

Phó Nhan cúi đầu im lặng.

“Nghiệt súc!”

Phó Trọng tức giận nắm chặt gậy, vung liên tiếp mấy , đánh mạnh lưng cô :

“Phó thị và Ngô thị đang hợp tác, con dám phá hoại mối quan hệ hai nhà,

đừng Lâm Châu, ngay cả cũng tha cho con!”

Phó Nhan đánh đến khuỵu xuống đất, hoảng loạn bò đến bên chân Phó Lâm Châu, nước mắt giàn giụa:

“Em sai , Lâm Châu, tha cho em ! Em dám nữa!”

Tiểu Hạ

thầm nghĩ — chỉ cần giao cho Ngô gia, nhất định sẽ cơ hội trả thù Giang Uyển Ngư!

Phó Lâm Châu chỉ lạnh lùng đá cô , giọng sắc bén như dao:

“Người , nhốt cô cấm địa của Phó gia!”

Phó Nhan tròn mắt, sợ hãi tột độ, vội bò đến chân cha:

“Cha ơi, con đó! Xin cha cứu con!”

Phó Trọng khẽ nhíu mày, giọng trầm ngâm:

“Dù nó cũng là chị cả của con.

Con nhốt nó cấm địa, ngoài sẽ nghĩ gì?

Gia chủ Phó gia nên là vô tình.”

Phó Lâm Châu thẳng cha, giọng dằn mạnh từng chữ:

“Đến nước mà cha vẫn bảo vệ cô ?”

Phó Trọng đáp, sang Giang Uyển Ngư, giọng nghiêm khắc:

“Dù A Nhan sai, nhưng cô Ngô thương là vì con.

Con chịu trách nhiệm.”

Phó Lâm Châu lập tức che Giang Uyển Ngư , đôi mắt đen lóe lên ánh giận dữ:

“Đưa Phó Nhan ngay!”

Bảo vệ dám chậm trễ, lập tức kéo cô ngoài.

“Lâm Châu!”

Phó Trọng gầm lên, mặt đỏ bừng vì tức giận, đột ngột dậy khỏi giường ngăn cản.

hai bước, ông loạng choạng, ôm ngực, ngã gục xuống sàn.

“Cha!”

Giang Uyển Ngư thất thanh kêu lên.

“Bác sĩ! Mau gọi bác sĩ!”

Phó Lâm Châu cúi đỡ lấy cha, sắc mặt tái .

Ngoài hành lang, tiếng Phó Nhan vẫn vang vọng, hoảng loạn kêu gào:

“Cha! Cha cứu con với!”

tiếng kêu nhanh chóng khép cánh cửa.

Bên trong, bác sĩ và y tá ào cấp cứu.

Cả phòng bệnh chìm trong tiếng bước chân hỗn loạn và âm thanh máy đo tim dồn dập.

Giang Uyển Ngư lặng nơi cửa, lòng rối như tơ vò.

Ánh mắt cô theo Phó Lâm Châu đang khom bên giường bệnh, bàn tay siết chặt đến trắng bệch.

Cuối cùng, cô khẽ cắn môi, lùi một bước, thêm một bước nữa...

Cánh cửa phòng bệnh từ từ khép mặt.

Tiếng cấp cứu, tiếng hô hấp gấp gáp — tất cả cách ly bên ngoài.

Loading...