“Tôi thi công chức trượt khi nghiệp, một săn tìm thực tập sinh phát hiện đưa công ty làm nghệ sĩ. Ra mắt mãi nổi, công ty mời thầy về đổi tên. Bây giờ là Bạch Oanh Oanh.” Người phụ nữ đến run nhẹ, các đường nét khuôn mặt thoáng cứng.
Nguyễn Thanh Âm mím môi, trong lòng thầm nghĩ: cái tên còn kém duyên hơn tên cũ.
“Thật trùng hợp, ngờ gặp cô ở đây. Do tính chất công việc nên hầu như liên lạc với bạn học cũ. Bây giờ cô làm gì?” Bạch Phong— , Bạch Oanh Oanh—liên tiếp đặt câu hỏi, chẳng để ý việc cô thể .
Nguyễn Thanh Âm mỉm , cố ý dấu: 【Tôi làm ở ngân hàng.】
Bạch Oanh Oanh gật gù, dù hiểu cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tiếp tục tìm chủ đề: “Chúng thêm WeChat . Tốt nghiệp xong là liên lạc nữa. Hồi học cô ‘lạnh lùng’ .”
Nguyễn Thanh Âm đành lấy điện thoại, cực kỳ miễn cưỡng quét mã kết bạn. “Đinh”—thang máy dừng ở tầng mười sáu.
Bạch Oanh Oanh theo phản xạ đeo kính râm, thêm. Nguyễn Thanh Âm cũng ý, giả vờ như quen, mặt sang bên.
“Chị Oanh Oanh, trùng hợp quá! Chị đang phim , về công ty?”
Giọng … Nguyễn Thanh Âm chợt ngẩng đầu, vặn chạm mắt Kiều Tây. Đối phương rõ ràng sững , nét mặt lập tức cứng đờ.
Hôm nay đúng là xui xẻo: những vốn chẳng liên quan chen chúc trong chiếc thang máy nhỏ.
Nguyễn Thanh Âm chủ động , “ôn chuyện cũ” với Kiều Tây ở đây. Cô chăm chú con nhảy lên, âm thầm chuẩn khi đến tầng mười chín sẽ lập tức bước .
Bạch Oanh Oanh hiển nhiên ưa Kiều Tây, miễn cưỡng chào một câu, sắc mặt lạnh tanh. Không khí vẩn mùi thuốc s.ú.n.g nhè nhẹ.
Kiều Tây thấy thừa thãi, bèn về phía góc thang máy: “Nguyễn tiểu thư, lâu gặp.”
Thang máy im phăng phắc. Đa đều cô, đặc biệt là Bạch Oanh Oanh. Cô khó chịu đến mức gằn một câu: “Hai quen ?”
Nguyễn Thanh Âm rõ giữa họ khúc mắc gì, nhưng cô và Kiều Tây thì khó mà gọi là thiện. Cô chậm rãi gật đầu. lúc đó, thang máy dừng ở tầng mười chín.
Cô thở phào, lách qua bước nhanh ngoài. Chỉ khi rời khỏi thang máy, thở mới thông suốt hơn.
Trong thang máy còn Kiều Tây, Bạch Oanh Oanh và đội ngũ của họ. Họ xem như đối thủ, nhưng Kiều Tây “nhảy dù” công ty—một vô danh, debut tài nguyên và đãi ngộ hạng nhất.
Bạch Oanh Oanh cam lòng. Cô lăn lộn bấy nhiêu năm, hai năm mới may mắn dựa chút thành tích để chuyển về Tinh Ngu. Cớ thua một “tay mơ” trời rơi xuống?
Càng nghĩ càng bực, cô liếc xéo Kiều Tây qua cặp kính râm, mỉa mai: “Kiều tiểu thư đúng là quan hệ rộng, thảo nào về nước bám đại gia…”
Kiều Tây lạnh, nể nang: “Chị Oanh Oanh nghề năm năm nhỉ? Tài nguyên cũng tệ—đóng vài bộ truyền hình nổi tiếng, thậm chí còn cameo trong phim của đạo diễn lớn. Tiếc là ở nước ngoài nên rõ tình hình trong nước. Trước khi Tinh Ngu, còn xuất sắc, chăm chỉ như chị đấy!”
Mấy nhân viên : lời chẳng đang ám chỉ năm năm vẫn… nổi ?
Bạch Oanh Oanh ngu mà . Sắc mặt cô đổi liên tục, lửa giận bốc lên, định sấn tới cãi thì thang máy dừng tầng hai mươi lăm.
“Chị, Tổng giám đốc Lưu đang đợi…” Cô nhân viên khẽ kéo tay áo, khéo léo chặn giữa hai .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-nguyen-thanh-am-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-53-ba-nguoi-phu-nu-la-mot-vo-kich.html.]
Kiều Tây nhận điện thoại từ trợ lý, như chuyện gì, bước lên: “Suýt quên, hôm qua Tổng giám đốc Lưu giao cho nhiệm vụ—bảo chụp ảnh chung với các tiền bối trong công ty để đăng Weibo, nhờ ánh hào quang của tiền bối tăng độ phủ sóng.”
Bạch Oanh Oanh hừ lạnh: châm chọc xong, giờ vẫn nhờ chụp chung ? Nghĩ năm năm lăn lộn là vô ích chắc?
Kiều Tây mở camera, trong nháy mắt đổi sang vẻ đáng yêu, tựa hẳn vai Bạch Oanh Oanh như chim nhỏ nép .
Bạch Oanh Oanh dù cực kỳ vui, bản năng chuyên nghiệp vẫn khiến cô lập tức đổi nét mặt, phối hợp mỉm .
Tiểu Hạ
Kiều Tây bấm chụp, thong thả : “Chị Oanh Oanh, chị làm mũi ở bệnh viện nào ? Hơi tự nhiên… Cười lên thì nét mặt chút cứng.”
Tim Bạch Oanh Oanh thót , cơn giận dâng thẳng lên ngực. Cô siết chặt nắm tay, vẫn , nghiến răng: “Cô voi đòi tiên ? Rốt cuộc chụp ?”
Cửa thang máy vẫn mở ở tầng hai mươi lăm, trợ lý dùng chắn cửa. Không khí càng lúc càng căng, chẳng ai dám hòa giải.
Kiều Tây kéo giãn cách, thản nhiên: “Thôi, chụp nữa.”
Bạch Oanh Oanh cảm giác chiếc mũi sửa suýt tức đến méo. Nếu trong thang camera, với tính khí của cô , e túm tóc đối phương .
“Không ? Tôi thì khá vội lên . Nghe công ty đàm phán cho làm đại sứ khu vực châu Á–Thái Bình Dương của một thương hiệu túi xa xỉ, lên ký hợp đồng.” Kiều Tây tung cú chốt.
Bạch Oanh Oanh gần như trợ lý kéo phăng . Cả nhóm xách túi vội vã rời thang máy.
Kiều Tây khẽ lạnh. Bạch Oanh Oanh chỉ là chuyện nhỏ, đáng bận tâm. Ngược —Nguyễn Thanh Âm…
Cô chau mày, trong lòng cuộn lên nỗi bất an. Cô tới đây làm gì?
Cô và Hạ Tứ yêu bảy năm. Anh còn sẵn sàng theo cô sang nước ngoài. Sau chia tay, cô vội vã về nước, hàn gắn.
vẫn quá muộn. A Tứ kết hôn với khác—và còn đặc biệt quan tâm phụ nữ .
Một câm, rốt cuộc sức hút gì khiến che chở đến ?
Bảy năm tính là gì? Móng tay Kiều Tây bấu sâu lòng bàn tay. Không cam chịu, oán hận, tiếc nuối đan xen, vị trí Hạ phu nhân lẽ thuộc về cô.
“Chị, điện thoại của Tổng giám đốc Hạ.” Trợ lý khẽ nhắc.
Đôi mắt Kiều Tây sáng rực, chằm chằm màn hình. Một cảm xúc vi diệu dâng lên—cô tin bảy năm tình cảm thua vài tháng ngắn ngủi.
Kết hôn thì ? Trong lòng A Tứ vẫn cô. Bằng , với phận của , tự mặt giúp cô rửa hận, thậm chí lúc dư luận ầm ĩ nhất, vẫn ký cô về công ty giải trí trướng Hạ Thị, còn dốc tài nguyên, đãi ngộ nhất?
Cảm xúc dịu xuống, cô nhấn , giọng mềm : “A Tứ?”
“Bệnh viện nào?”
Kiều Tây giật , lập tức kích động. Mặc kệ trợ lý can, cô ngoắt thang máy, bấm thẳng tầng một.