Hạ Tứ từng nghĩ Nguyễn Thanh Âm cũng như bao phụ nữ khác, tham lam và thực dụng, chỉ hướng đến danh lợi và tiền bạc.
hóa — cô từng thực sự chạm tới hạnh phúc.
Cái cách cô gạt bỏ tự trọng, quỳ cầu xin một đàn ông chỉ từng chạm qua một , với cô, vì toan tính mà là một lựa chọn bất đắc dĩ giữa đau khổ và tuyệt vọng.
Anh uống say để quên, nhưng càng nồi nước gừng đang sôi, đầu óc càng tỉnh táo. Cơn giận lẫn xót thương dâng lên như lửa đốt, khiến bất chợt ném mạnh chiếc ly pha lê xuống sàn.
Tiếng vỡ giòn tan, những mảnh vụn cùng nước đá b.ắ.n tung nền gạch lạnh.
Đây là đầu tiên Hạ Tứ tự tay nấu canh gừng cho khác. Anh vụng về, loay hoay thật lâu mới bưng bát canh phòng.
Nguyễn Thanh Âm ngủ yên, đôi mày vẫn nhíu , thở yếu ớt.
“Nguyễn Thanh Âm, dậy uống chút canh gừng .”
Anh khẽ lay vai cô. Qua lớp áo sơ mi mỏng, cảm nhận nóng lan từ cơ thể cô.
Hạ Tứ xuống bên giường, nhẹ nhàng ôm cô lòng, mu bàn tay chạm trán — nóng.
Dù lay thế nào, cô vẫn dấu hiệu tỉnh .
Anh hoảng, gọi ngay cho Tống Vọng Tri.
“Cô lẽ cảm lạnh do dầm tuyết ban ngày.” Giọng bên trầm mà gấp, xen lẫn tiếng nhai bánh mì, “Cho cô uống thuốc hạ sốt, lau bằng nước ấm, hai tiếng đo nhiệt độ.”
Hạ Tứ bật loa ngoài, làm theo từng bước: chăn nhẹ, tìm thuốc, pha nước.
khi định đổ thuốc, giọng Tống Vọng Tri bỗng trầm xuống:
“Khoan! Tìm trong hộp y tế xem Kinh Phòng Kháng Sinh , đừng vội cho thuốc hạ sốt.”
“Tại ?” Anh cau mày. “Cô đang sốt mà.”
“Tôi rõ chu kỳ kinh nguyệt của bệnh nhân. Nhỡ mang thai thì ? Thuốc Kinh Phòng Kháng Sinh an hơn, thuốc Tây tác dụng phụ, đừng liều.”
Hạ Tứ khựng , tim khẽ giật.
Cảnh tượng đêm cô xuất viện chợt lóe lên trong đầu — ở phòng bên cạnh, tiếng thở khẽ xen lẫn rượu cay nồng.
Anh siết chặt ống .
“Nếu từ hôm đó làm gì, thì uống thuốc Tây cũng ,” Tống Vọng Tri thêm, “nhưng để chắc ăn, nên dùng thuốc Đông y, hiểu .”
“Không , tình trạng của ,” Hạ Tứ đáp, giọng khàn đặc. Anh từng né tránh chuyện khó con.
“Nhỡ thì ? Cậu dám cược ?”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài.
Cuối cùng, dốc ngược cốc thuốc pha xuống bồn, pha thuốc Đông y theo lời dặn.
Hai tiếng .
Nguyễn Thanh Âm vẫn mê man, môi khô nứt, thỉnh thoảng khẽ rên trong mơ.
Anh cẩn thận đỡ cô dậy, từng ngụm thuốc đổ đều cô nôn .
Cuối cùng đành giữ cằm cô, kiên quyết ép cô uống.
Một nửa ly thuốc vơi . Anh kiên nhẫn lau trán, lòng bàn tay, lặp lặp suốt đêm.
Đến khi nhiệt độ cơ thể cô trở bình thường, mới thở phào, bệt xuống cạnh giường.
Không kịp đồ, gục xuống giường bên , .
Sáng sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-nguyen-thanh-am-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-106-khong-can-su-dong-cam-cua-anh.html.]
Mùi gà hầm lan nhẹ trong khí. Nguyễn Thanh Âm mở mắt, đầu óc nặng trĩu.
Căn phòng xa lạ, rèm kín bưng, tông xám lạnh — đây phòng cô.
Đầu giường là hộp y tế mở tung, vỏ thuốc rỗng, s.ú.n.g đo nhiệt độ, miếng dán hạ sốt vẫn dán trán.
Cô nhận đây là phòng ngủ chính của Hạ Tứ.
Ngày đầu dọn về biệt thự Yến Tây, Thư ký Từ từng dẫn cô một vòng. Căn phòng khi khiến cô thấy nghẹt thở — quá kín, quá tối, quá lạnh.
Bên cạnh giường đặt đôi dép bông màu hồng của cô.
Thùng rác vỏ gói thuốc Kinh Phòng Kháng Sinh.
Nguyễn Thanh Âm chống tay dậy.
Cơ thể vẫn yếu, chân cô như chì, vịn tường mà . Khi bước xuống tầng, cô khựng .
Trong bếp —
Tiểu Hạ
Hạ Tứ mặc áo phông trắng, quần xám, đeo tạp dề kẻ caro. Bóng lưng cao lớn, vai rộng, động tác vụng về, tiếng muôi va nồi lạch cạch.
Anh… đang nấu ăn?
Cô sững .
Một lát , Hạ Tứ bưng một bát canh.
“Tỉnh ?”
Anh đặt bát xuống bàn, tự nhiên giơ tay chạm trán cô, so lên trán . “Gần hết , chắc hạ sốt .”
“Ăn .”
Nguyễn Thanh Âm ngơ ngác, gật đầu xuống.
Bát sứ trắng xanh, canh gà tần sâm, trong suốt dính chút váng dầu.
Hạ Tứ bưng thêm cháo trắng, đặt mặt cô:
“Còn chỗ nào thấy khó chịu ?”
Cô cúi đầu uống một ngụm. Mùi vị thanh ngọt, thịt gà mềm, ngờ là do nấu.
Nghe giọng dịu dàng, cô suýt sặc.
【Anh chăm cả đêm ?】
【Cảm ơn.】
Anh hiểu ký hiệu, ánh mắt điềm nhiên:
“Chồng chăm vợ là chuyện nên làm, cần cảm ơn.”
Nguyễn Thanh Âm khựng .
Tại đổi nhanh đến thế?
Anh — từng kiên nhẫn với ai — nấu canh, thức trắng cả đêm vì cô?
Chẳng lẽ… vì thương hại?
Chuyện ở viện dưỡng lão hôm qua, chắc hẳn .
Nguyễn Thanh Âm khẽ , vị ngọt trong canh phút chốc hóa đắng nghét.
Cô cần sự đồng cảm của bất kỳ ai.