Ánh mắt Hạ Tứ u ám. Anh liếc nhanh qua gương chiếu hậu, đột ngột bẻ vô lăng sang trái, chân đạp mạnh ga.
Trên cây cầu cao tốc phủ tuyết trắng, chiếc SUV đen lao vun vút, bánh xe nghiền nát tuyết, b.ắ.n tung lên những hạt li ti như sương.
Trong ống vẫn còn vang lên những lời nhục mạ sắc nhọn của phụ nữ, từng tiếng như lưỡi d.a.o cùn cứa chậm rãi tim .
Quãng đường gần nửa giờ, Hạ Tứ chỉ mất mười ba phút.
Bão tuyết sắp ập đến, bầu trời xám xịt. Qua lớp kính xe mờ , thấy Nguyễn Thanh Âm xổm trong tuyết, đầu cúi gằm, mái tóc rối phủ nửa khuôn mặt, vai gầy run rẩy màn tuyết trắng.
Trái tim như ai đó bóp chặt. Một cơn đau nhói lan khắp ngực, kéo theo thở nặng nề.
Tuyết rơi dày thêm, chiếc áo khoác cashmere cũng nhanh chóng phủ trắng.
Anh dẫm lên lớp tuyết dày, bước từng bước nặng trịch.
Khoảng im lặng đến mức chỉ còn tiếng “cộp cộp” của đế giày chạm đất.
“Chúng về nhà.”
Hạ Tứ cúi mắt, hàng mi dài dính tuyết trắng, ánh dịu xuống.
Ngón tay run nhẹ khi phủi tuyết tóc cô — đầu ngón tay lạnh ngắt mà lòng nóng như thiêu.
Nguyễn Thanh Âm ngẩng đầu lên.
Gương mặt cô trống rỗng, đôi mắt đục mờ, còn ánh sáng.
Không buồn, vui — chỉ là trống cảm xúc.
Hạ Tứ hỏi. Anh chỉ nắm lấy bàn tay cô.
Cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến siết chặt hơn.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi lên mu bàn tay .
Trái tim Hạ Tứ co rút — cảm giác như lưỡi d.a.o mảnh đ.â.m sâu từng chút.
Cô từng là dù ít vẫn sống động, luôn tỏa ấm dịu dàng.
Còn bây giờ, cô như búp bê rút linh hồn, lặng lẽ để mặc dắt .
Hai im lặng suốt quãng đường.
Thỉnh thoảng Hạ Tứ liếc sang, nhưng cô luôn mặt ngoài cửa kính, để cho bóng lưng nhỏ bé cô độc.
Trong xe ấm, nước mờ phủ kín kính.
Gương mặt cô vẫn còn dấu vết nước mắt, hàng mi là một vệt đen nhòe — mascara trôi.
Anh giơ tay, khẽ lau cho cô, động tác cẩn trọng đến mức như sợ chạm mạnh sẽ khiến cô tan biến.
Hơi nước chảy dọc theo kính, phản chiếu một dòng chữ tiếng Anh mờ mịt, nhỏ đến mức khó thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-nguyen-thanh-am-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam/chuong-105-tot-cung-cua-tinh-yeu-la-su-xot-xa.html.]
I wish for no rebirth.
(Tôi kiếp .)
Ngực Hạ Tứ siết . Anh cúi đầu, siết chặt vai cô, ôm lòng.
Tuyết ngoài vẫn bay, mảnh mảnh như bướm trắng sắp tàn.
Bước chân in sâu trong nền tuyết, từng dấu, từng dấu kéo dài vô tận.
Anh bế cô phòng ngủ của , bật lò sưởi lên mức cao nhất, giúp cô quần áo, tất và giày ướt sũng, khép cửa .
Tiểu Hạ
Trong bếp, nồi sứ nhỏ sôi sùng sục, nước trắng xóa lan khắp phòng.
Mùi gừng cay xen lẫn đường nâu tỏa , ngọt mà nóng, ấm như .
Tóc vẫn ướt, dính lòa xòa trán.
Anh rót rượu từ tủ rượu, viên đá lạnh va ly pha lê, vang lên tiếng khô giòn.
Màu whiskey hổ phách sóng sánh, ánh sáng phản chiếu gò má — lạnh, sắc và cô độc.
Anh uống cạn một ly, thêm một ly nữa.
Men rượu kịp lan, trong mắt bùng lên tia dữ dội.
Trên màn hình điện thoại, hồ sơ về vợ chồng Nguyễn Chính Tường hiện rõ ràng.
Anh tưởng tượng nổi — cô gái trải qua những năm tháng tủi nhục thế nào.
Người duy nhất từng cho cô chút ấm là cha nuôi nghèo khó, mà họ cũng sớm qua đời, để cô bơ vơ giữa đời.
Còn cha ruột? Chưa từng cho cô một giọt yêu thương.
Trước khi cưới, thư ký từng nộp cho bản báo cáo điều tra thế cô.
Vài dòng ngắn ngủi, nhưng là những năm tháng khổ sở đến xót xa.
Thời đại học — đáng lẽ là quãng đời tươi nhất — cô học làm, chạy đôn chạy đáo chỉ để tiền ăn ở.
Từng câu, từng chữ như lát cắt lòng.
Hạ Tứ nhắm mắt, hình ảnh từng gặp cô ùa về.
Lần đầu tiên — trong phòng suite tầng cao nhất khách sạn, ánh đèn mờ, thấy rõ mặt, chỉ nhớ rõ cảm giác mềm mại, run rẩy của con gái trong vòng tay.
Lần thứ hai — cô trong bộ váy lễ phục, ngượng ngập giữa đám đông, em gái nuôi xô ngã, sỉ nhục giữa bao ánh .
Lần thứ ba — cô xổm cổng nhà cũ, tay run rẩy cầm hợp đồng hôn nhân, vứt bỏ lòng tự trọng mà cầu xin cưới cô.
Chỉ để đổi điều kiện: một suất điều trị cho cha nuôi liệt giường, mê man bất tỉnh.