Tống Yên ngủ một giấc thật sâu và thoải mái.
Tối qua xử lý xong một vụ án lớn, nửa tháng nghỉ phép phía , cô thể ngủ thỏa thích cho tới khi tự nhiên tỉnh dậy mà bận tâm gì.
Khi mở mắt , hơn 10 giờ sáng hôm . Cô trần trụi, chiếc chăn mỏng nhẹ chỉ che nửa cơ thể, cảm giác da chạm vải mềm mại thật tinh tế, khiến cô ngay cả khi duỗi cũng thấy thật dễ chịu.
Cô đầu, thấy Cố Minh nghiêng, chống tay nâng đầu, chăm chú cô rời.
Ánh nắng sớm chiếu lên, khiến dấu răng vai trở nên gợi cảm đến mức tinh tế.
Tống Yên tâm trạng , hỏi:
– Cố bác sĩ, chào buổi sáng. Bữa sáng ăn gì?
Cố Minh đặt sẵn nguyên liệu tươi online, lát nữa sẽ tự tay nấu.
– Đợi em quần áo xong sẽ ăn gì thôi, bảo đảm em thích.
Tống Yên nấu ăn ngon, ngân nga khúc nhỏ xuống giường. Dù thể lực cô vốn , nhưng hôm qua từ bệnh viện về nhà cả một loạt việc khiến cô cảm thấy mỏi.
Cố Minh tinh ý, từ phía ôm lấy cô:
– Đi rửa mặt ? Anh bế em .
Tống Yên chỉ cần rửa mặt, mà còn vệ sinh.
dù quan hệ mật đến , cô cũng thể để Cố Minh giúp , nên nhẹ nhàng từ chối:
– Em tự làm mà.
Cố Minh hề đổi sắc mặt:
– Có ở đây, em cần vất vả như .
– chuyện … – Tống Yên vẫn buông lòng.
Cố Minh nghiêm túc đáp:
– Khi mới thực tập, thường giúp bệnh nhân làm những việc , cần hổ.
“……”
Tống Yên kiểu e thẹn, quyết tâm như , cô cũng thuận theo, nhanh chóng hòa nhịp với .
Cố Minh chăm sóc tỉ mỉ, lau cho cô sạch sẽ còn dùng nước ấm rửa .
Tống Yên mệt mỏi để chăm sóc , chút kháng cự.
Cô chăm chú gương mặt Cố Minh, nhàn nhã hỏi:
– Khi chăm bệnh nhân, cũng kỹ lưỡng như ?
– Ừ.
Tiểu Hạ
– Anh cũng giúp họ… như ?
Cố Minh khựng một chút:
– Không, chỉ đặt ống dẫn nước tiểu cho bệnh nhân nam thôi.
– Vậy lúc đó cũng chăm chú như ?
“……”
Thật bất ngờ, để lộ suy nghĩ thầm kín rõ ràng như ?
Thực , Cố Minh thật sự cô say mê, thẳng thắn thú nhận:
– Nam giới thì chẳng gì đáng xem, cô là vì thích cô.
Tống Yên thích đàn ông thẳng quá.
với trai thì khác.
Người đàn ông , lời yêu thương dễ khiến khác rung động.
Khi rung động, cũng dễ sinh tình.
Tống Yên nâng chân đặt lên vai Cố Minh.
Anh nghiêng đầu hôn lên làn da mịn màng của cô, nhắm mắt hít lấy hương thơm.
Tống Yên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, giọng cũng mềm mại theo.
Sáng nay, Cố Minh khiến cô nghi ngờ bản về độ “bền bỉ” của .
Cô cứng miệng, chịu van xin, mồ hôi đổ từng đợt, làm cả căn phòng kính mờ ảo.
Trong làn mờ ảo, Cố Minh trầm giọng hỏi:
– Tống Yên, cho em tất cả, em chịu trách nhiệm với .
Tống Yên mắt mờ .
– Em… nhận gì từ ? – cô đáp mà suy nghĩ nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-679-chung-ta-ket-hon.html.]
– Lần đầu.
Tống Yên mơ hồ mỉm .
Cô lấy lý trí, nâng tay chạm gương mặt Cố Minh, dù tình cảm cũng vẫn giữ vẻ lạnh lùng:
– Lần đầu … nhưng là mấy , còn đáng giá gì ?
Đôi mắt Cố Minh trầm xuống.
Anh cách điều khiển cô, dừng và hỏi:
– Không còn đáng giá ?
Giọng dịu dàng, nhưng vô can.
Tống Yên giữ trong tình trạng , bực bội:
– Nói chuyện thì dừng làm gì?
– Bây giờ còn đáng giá ?
Cố Minh cho một chút “ưu đãi”, dừng.
Tống Yên khô miệng, đành nhượng bộ:
– Được, em sẽ chịu trách nhiệm với .
Đạt mục đích, Cố Minh ngay lập tức thưởng cho cô.
Tống Yên nhận :
– Khoan —em cũng là đầu mà, chịu trách nhiệm, tính gộp cho cân bằng ?
Cố Minh giật .
Anh gần như bất ngờ bởi câu , nhưng nhanh chóng tỉnh táo:
– Vậy cũng chịu trách nhiệm với , đừng nghĩ thể lợi dụng .
Tống Yên .
Cô ôm cổ , đồng ý yêu cầu:
– Được, em làm .
Họ sống cùng , chẳng là yêu ?
Chỉ là Cố Minh cứng nhắc, lời hứa bằng miệng, giống như hợp đồng làm việc, ký mới hiệu lực.
điều Cố Minh chỉ đơn giản .
Anh thẳng mắt Tống Yên:
– Anh kết hôn với em, em đồng ý chứ?
Tống Yên liếc mắt, cảm nhận sự hồi hộp trong ánh mắt .
Cô khẩy:
– Được thôi.
Chỉ hai chữ ngắn gọn, như đùa.
Cố Minh hài lòng:
– Việc kết hôn quan trọng như , em thờ ơ ?
Tống Yên đẩy n.g.ự.c cứng rắn của :
– Vậy buông em , em sẽ cúi chào một cái.
Cố Minh thật sự tát m.ô.n.g cô.
– Tống Yên. – Anh gọi tên cô với giọng cảnh cáo.
Tống Yên nghiêm túc:
– Em , em kết hôn với .
Cố Minh bất ngờ.
Xác nhận cô nghiêm túc, bắt đầu do dự:
– Em sợ ? Không lo là nhất thời thôi ?
– Sợ gì chứ, bạn bè em kết hôn đều hạnh phúc, em cũng mong kết hôn mà. – Tống Yên mỉm , – Hơn nữa em là luật sư, nếu phản bội em, sẽ em tính đến mức còn đồ lót nào, nên đáng sợ là chứ em, đúng , Cố bác sĩ?
Cố Minh , mỉm .
Anh cúi đầu, cắn nhẹ lên cổ cô:
– Em , cả đêm qua ngủ , lo rằng khi em mặc váy xong sẽ cần nữa.
Tống Yên nghịch tóc , thổi khẽ quanh :
– Thế thì xem kỹ năng của thế nào, liệu giữ em nhé.