Tống Yên làm , chỉ chỉ chạm, làm gì khác.
Cố Minh thể ngoan ngoãn để cô hưởng tiện lợi.
Tự nhiên cũng cho cô phản hồi tương tự.
Tống Yên ngờ mò mẫm lung tung mà mò cách, cả mềm nhũn, mắt ngấn nước, rên rỉ mà đề nghị mượn tay .
Người xác định mặc kệ hết, thì lời đến cùng.
Vừa dùng tay, lập tức khử trùng cho .
Bác sĩ rửa tay vốn phiền phức, còn xịt dung dịch sát khuẩn, để khô tự nhiên.
Tống Yên chán chường dài ghế sofa: “Đợi khô thì em cũng khô .”
Cố Minh chẳng thèm để ý lời than phiền của cô, nhất định làm xong từng bước mới chịu tiến hành tiếp.
Sau khi kết thúc, cả hai đều mệt rã rời, Tống Yên nhúc nhích, liền ngủ ngay sofa.
Cố Minh thì vẫn nhớ tắm, gắng gượng cơ thể mệt mỏi và đôi mắt díp , tắm sơ qua mới về phòng ngủ.
Tuy uống say, nhưng dư âm mạnh, hai ngủ thẳng đến trưa vẫn dậy nổi.
Cuối cùng là Cố Minh tiếng điện thoại làm phiền, mới buộc tỉnh dậy.
Anh sẽ bao giờ quên cảm giác : đau đầu, uể oải, chẳng còn chút sức lực.
Ký ức ào đến, Cố Minh lập tức tỉnh táo, xuống ngón giữa của .
Không chỉ ngón giữa, dường như là ba ngón tay?
Anh đảo mắt quanh, trong phòng chỉ , còn mặc đồ ngủ, chẳng ăn nhập gì với cảnh mãnh liệt tối qua.
Ký ức trống rỗng, chỉ còn cảm giác là rõ ràng, Cố Minh giường chống trán, bắt đầu hoài nghi rốt cuộc đó là thật mơ.
Sau đó phòng khách, thấy Tống Yên đang ngủ vắt vẻo thảm, bèn gọi cô dậy.
Tống Yên cũng đau đầu, nổi cáu: “Đừng làm phiền em ngủ nữa!”
Cố Minh cô một lượt, quần áo tuy nhăn nhưng vẫn mặc chỉnh tề, trông giống như gì đó, mà cũng chẳng giống.
Anh gọi cô: “Tống Yên, tối qua chúng …”
Tống Yên nhíu mày, mắt thể tập trung:
“Chúng làm gì cơ?”
“…”
Nghe cô , Cố Minh chắc chắn rằng mơ xuân mộng .
“Không gì.” Anh bế cô đặt lên giường , chuẩn bữa sáng.
Tống Yên tỉnh dậy đó, lảo đảo bước phòng khách, định hỏi Cố Minh bên đau thế, kết quả phát hiện trong phòng trống , sớm đến bệnh viện làm việc.
…
Lúc rảnh rỗi, Cố Minh tay .
Là mơ.
cũng quá thật .
Giờ mấy ngón tay vẫn còn cảm giác ẩm nóng, như ngâm trong một vũng suối nhỏ hẹp, hương vị đó khiến mãi quên.
Lúc bên ngoài gõ cửa: “Bác sĩ Cố, tìm .”
Dù giọng cố tình giả làm trợ lý của , nhưng Cố Minh vẫn là ai.
“Vào .”
Tống Yên mở cửa bước , tay cầm một ly sữa đưa cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-665-em-gai-den-roi.html.]
Cố Minh lướt qua cái túi: “Anh , thích uống sữa.”
“Đồ mới, thử xem mùi vị thế nào.” Tống Yên chống tay lên bàn, “Ngon thì cho em uống.”
Cố Minh uống một ngụm: “Dở.”
“Em tin.”
Tống Yên giật lấy uống một , “Rõ ràng ngon, miệng vấn đề .”
Cố Minh cô, nhớ đến tối qua.
“Tống Yên, tối qua chúng …”
Câu kịp xong, trợ lý thật gõ cửa: “Bác sĩ Cố, tìm .”
Vừa dứt lời, một cô gái mặc váy công chúa màu hồng phấn xuất hiện trong tầm mắt hai : “Anh!”
Tiểu Hạ
Cố Minh bất ngờ: “Sao em tới đây?”
Nói xong vô thức liếc biểu cảm của Tống Yên.
Tống Yên bỗng nhiên ngoan hẳn, ngay ngắn ghế.
Chu Linh Linh coi nơi như nhà , cạnh Tống Yên, tươi : “Em đến bệnh viện khám bệnh, còn đến lượt, nên ghé qua thăm .”
Cố Minh nhíu mày: “Đang giờ làm việc, đừng tùy tiện văn phòng .”
Chu Linh Linh sang Tống Yên: “Vậy cô ?”
Tống Yên nghịch cây bút máy của Cố Minh, nhướng mày, trả lời.
Cố Minh : “Cô là bệnh nhân của .”
Tống Yên: “…”
Chu Linh Linh: “Thì em cũng là bệnh nhân mà, dì dặn chăm sóc em đấy.”
“ bình thường làm việc.”
“Anh làm , chúng là bạn bè bao nhiêu năm, từ chối em. Có bạn gái nên tiện ?”
Sắc mặt Cố Minh thản nhiên: “Không .”
“Vậy cứ né tránh em, hôm đó bảo khách sạn với em một lúc cũng chịu, hả, lúc nhỏ chúng còn mặc chung quần chạy khắp nơi, giờ lớn chẳng lẽ coi em thành phụ nữ ?”
Một bên, Tống Yên nổi nữa, chen lời: “Bác sĩ Cố, cứ làm việc , em .”
Cố Minh theo phản xạ bảo cô đợi , nhưng mở miệng thì thấy Tống Yên thẳng ngoài.
Nhanh đến mức kinh .
Cố Minh bất lực xoa thái dương, với Chu Linh Linh: “Chưa đến lượt em ?”
“Còn lâu, em chỉ ở riêng với một lúc, lâu gặp, em nhớ .”
Cố Minh chẳng : “Nam nữ khác, em đừng mấy lời khiến hiểu lầm.”
“Quan hệ chúng còn tính toán mấy chuyện .”
Cố Minh lười đôi co, dậy đuổi theo.
bên ngoài còn bóng dáng Tống Yên.
Hứa Xuyên ngang, thấy Cố Minh quanh, hỏi: “Tìm gì thế?”
Cố Minh thu ánh mắt, nghiêm túc: “Không gì, dạo thôi.”
Lúc Chu Linh Linh từ văn phòng bước , tìm Cố Minh khắp nơi.
Hứa Xuyên thấy cô, Cố Minh, trêu chọc: “Bận rộn nhỉ bác sĩ Cố, thì là luật sư Tống, đến em gái ngọt ngào.”
Cố Minh hỏi: “Cậu thấy Tống Yên ?”