Diệp Tranh Tô Tô vẫn buông Kiều Dân Tây, nhưng thấy cô đỏ mắt van xin , vẫn khỏi trầm mặt.
Kiều Dân Tây làm tổn thương cô như thế, những gì bỏ trong thời gian qua tính là gì?
Diệp Tranh im lặng Tô Tô một lát, lạnh lùng , “Tôi thật cùng em song hành rời , nhưng Kiều Dân Tây chịu buông tay ?”
Nói xong, hiệu cho vệ sĩ.
Đầu lĩnh vệ sĩ lao tới khống chế Kiều Dân Tây, nhưng kịp chạm đến chiếc áo nào thì Kiều Dân Tây một chân đá bật ba mét.
Sức bật khiến các vệ sĩ xung quanh đều vô thức lùi một bước.
Diệp Tranh tiến tới gần Tô Tô, ung dung , “Kiều Dân Tây, tưởng là thông minh, hiểu ý đồ của hôm nay.”
Mắt đen sâu thẳm của Kiều Dân Tây theo dõi từng động tác của .
Diệp Tranh nâng cằm Tô Tô lên.
Tô Tô vùng vẫy nhưng vô ích, nước mắt cô chảy ròng ròng, rơi thẳng tim Kiều Dân Tây, làm dịu sự bốc đồng trong .
Gương mặt căng từng tấc, đau lòng nên lời.
Diệp Tranh đe dọa, “Anh đánh thêm một nữa, sẽ làm y nguyên điều đó lên A Tô.”
Một vệ sĩ cầm cây sắt đặc, vụt một cái đánh vai Kiều Dân Tây.
Thân Kiều Dân Tây lắc lư, siết chặt nắm tay mà động đậy.
Diệp Tranh bật đời.
Tô Tô đau đến nhắm mắt, nhưng thể che tiếng động — tiếng đánh liên tiếp vọng tai, tra tấn cô như d.a.o cắt.
Diệp Tranh mặt cô , bắt buộc cô Kiều Dân Tây đánh.
Hắn nhẹ nhàng , “Thỏa mãn A Tô? Người em ghét cuối cùng cũng nếm mùi khổ, đều Kiều Dân Tây xương cứng, thể lực mạnh, một đánh mười, thể thế , đánh đến rách da nát thịt chắc cũng chết, em khỏe mạnh như là ?”
Diệp Tranh ép cô mở mắt.
Ngay lúc đó một gậy đánh trúng đầu gối Kiều Dân Tây, xương gãy rời, quỳ xuống đất.
Tô Tô mắt tối sầm.
Áo quần Kiều Dân Tây thấm đầy máu, mặt trắng bệch như giấy, nhưng đôi mắt vẫn lạnh cứng, thẳng về phía Diệp Tranh.
Lúc Diệp Tranh mới đưa điều kiện: bắt Kiều Dân Tây dẫn rời nước, đến đồn cảnh sát đầu thú, khai hết tội mấy năm qua.
Hắn thấy Kiều Dân Tây tù.
Cổ họng Kiều Dân Tây như cắt một nhát, phát âm khàn khàn, vụn vỡ, “Thả Tô Tô, bất kể điều kiện gì đều đồng ý với .”
Diệp Tranh mỉm nhẹ, “Cô là của , thả?”
Tô Tô lúc run rẩy mở miệng, “Diệp Tranh…”
Diệp Tranh , “Sao A Tô?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-640-bat-ke-dieu-kien-gi-toi-deu-dong-y-voi-anh.html.]
Tô Tô hé miệng, nhưng giọng nhỏ, rõ cô gì.
Diệp Tranh cúi — Tô Tô bỗng giật đầu ngẩng lên, cắn tai một cái.
Lực và quyết liệt đến mức lập tức rướm máu.
Mắt Kiều Dân Tây co , chịu đựng cơn đau , xông qua đám vệ sĩ đẩy bật , tiến về phía Tô Tô.
Diệp Tranh nhanh chóng giật khỏi hàm răng cô, tay ôm tai chảy máu, sắc mặt tối tăm vô cùng.
Trợ lý bên cạnh xử lý Tô Tô, Diệp Tranh quát, “Không chạm cô !”
Lúc đó, ngoài cửa kính vang lên tiếng cáp, đồng loạt đầu — một chiếc trực thăng.
Rola và Minh Tín trượt xuống bằng dây thép, đá vỡ kính, nhảy trong.
Khi nhận hiểm nguy thì Rola và Minh Tín lao tới, c.h.é.m lia lịa — c.h.é.m như chặt rau thái hành.
Dù Kiều Dân Tây đầy thương tích, nhưng g.i.ế.c Diệp Tranh tàn phế trong tầm tay.
Anh bóp cổ Diệp Tranh, đưa tới gần cửa sổ.
“Lần còn ném chết, xem tính mạng còn cứng cáp .”
Tiểu Hạ
Nói xong định xử rơi xuống.
Rola hét lớn can, “Sếp, Diệp Tranh chết!”
Hắn lộ ổ chân rết xong, công chuộc tội !
Kiều Dân Tây giữ chút lý trí cuối cùng, ném Diệp Tranh xuống đất.
Trong khi đó Minh Tín ôm Tô Tô khỏi đó.
Kiều Dân Tây bám theo, Rola trông thấy cẳng chân méo mó, chửi thề một câu.
Rồi trực tiếp làm bất tỉnh, đưa đến bệnh viện.
Tô Tô lên xe, thấy Kiều Dân Tây băng ca, sắc mặt trắng bệch, lòng cô sợ tới mức chết.
Rola cầm cầm m.á.u cho , kiểm tra xem vết thương gây tử vong nào ; áo ướt máu, lột hết , là những vết sưng bầm to tệ, đau xót nỡ .
Rola đau lòng đến chết, “Đồ c.h.ế.t tiệt, tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t tên Diệp Tranh khốn nạn đó.”
Minh Tín an ủi Tô Tô rằng Kiều Dân Tây sẽ , lặng lẽ che chắn chỗ nhạy cảm của sếp bằng tay .
Rola còn đang khâu cầm máu, thấy Minh Tín vướng víu, bực hỏi, “Anh làm gì thế?”
Minh Tín nghiêm túc đáp, “Lộ chỗ , che một chút.”
“Anh điên ? Bây giờ là lúc nào mà còn quan tâm mấy chuyện đó? Lộ chỗ của !”
“Sếp chắc chắn cô thấy.”
“Tôi —” đến nửa chừng, Rola liếc Tô Tô một cái nuốt lời, sang Minh Tín, “Thật là, thần kinh, thèm với .”