Truyện Lâm Tích và Mục Cửu Tiêu: Đừng hành nữa ông trùm đang theo đuổi vợ của anh - Chương 627: Kiều Dần Tây, em yêu anh

Cập nhật lúc: 2025-10-04 04:09:09
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng học vang lên tiếng rộn rã.

Âm thanh rót tai Kiều Dần Tây, như biến thành nanh vuốt của một con mãng xà, hung hăng cắn lấy trái tim vốn tê dại của .

Cơn đau thật trong nháy mắt lan khắp tứ chi.

Kiều Dần Tây nỗi bi thương từng khóa chặt tại chỗ, quên cả động tác.

Gió thổi lay tán lá đầu, để lọt xuống những tia sáng loang lổ, soi rõ gương mặt góc cạnh thanh tú của Kiều Dần Tây, nhưng chẳng thể xua nỗi đắng chát nơi giữa mày.

Trong lòng , Tô Thư mãi mãi là cô gái ngốc nghếch, nhút nhát.

Cô đôi khi chút cáu kỉnh, nhưng cũng chỉ như chiếc gai mềm mại. Dù những lời khó nhất, làm những chuyện quá đáng nhất, thì cùng lắm cô cũng chỉ trốn một hồi, nhanh nỡ xa mà chủ động làm lành.

Anh từng ngây ngốc cho rằng thế giới của cô chỉ mỗi .

sự thật .

Anh bao giờ , thì thể đẽ rực rỡ đến thế. Khi cô mỉm với khác, ánh sáng trong đôi mắt sáng chói đến mức gần như nhói lòng .

Đời , đầu tiên thấy cô mở miệng gọi tên, mà đối tượng là một đàn ông khác.

Không xa đó, thầy hiệu trưởng về phía Kiều Dần Tây.

“Cậu Kiều.”

Giọng kéo phắt khỏi những suy nghĩ rối loạn. Anh chợt bừng tỉnh, lồng n.g.ự.c kịch liệt phập phồng.

Vừa quên cả thở.

Cảm giác nghẹt thở mang đến cơn đau khủng khiếp, khiến cả thoạt càng thêm tiều tụy.

Hiệu trưởng thấy ngoài cửa quá lâu, mới đặc biệt tới hỏi han: “Sao Kiều ngoài ? Gió to thế , mặt đều tái , trong một chút ?”

Kiều Dần Tây chẳng thấy lạnh.

Anh quên từ khi nào bắt đầu trở nên vô cảm, đời dường như chẳng còn thứ gì thể khơi dậy hứng thú trong nữa.

“Không cần .” – Anh mở miệng phát hiện giọng khản đặc, đó đầu Tô Thư nữa, nhưng chạm ngay ánh mắt Diệp Tranh ngẩng lên .

Tô Thư vẫn chăm chú sách, say sưa trong thế giới của .

Còn ánh mắt của hai đàn ông, xuyên qua lớp kính, như đang giằng co kịch liệt.

Đã tới tận nơi, thể “tiếp đãi” cho phép. Diệp Tranh dịu dàng với Tô Thư:

“Anh ngoài một lát, lát nữa bầu bạn với em nhé?”

Tô Thư gật đầu.

Bên ngoài cửa sổ tiện chuyện, Diệp Tranh liền dẫn Kiều Dần Tây văn phòng.

Tô Thư tựa như linh cảm, ngẩng đầu ngoài cửa sổ, nhưng bóng dáng Kiều Dần Tây biến mất.

Một cơn nhói đau mơ hồ thoáng xẹt qua tim cô.

Giáo viên lên tiếng: “Học bấy lâu , nghỉ ngơi chút . Nửa tiếng nữa chúng tiếp tục.”

Tô Thư gượng gật đầu.

Thầy giáo , cô chẳng rời chỗ, chỉ ôm sách trong tay. Hình ảnh mắt dần trở nên nhòe , bên tai vang vọng rõ ràng những ký ức xa xưa.

Ngày cô đầu đeo máy trợ thính, mất thính lực nhiều tháng trời. Chính Kiều Dần Tây là giúp cô thử âm, khẽ gọi tên cô bên tai.

Tô Thư vẫn nhớ rõ cái nhịp tim cuồng loạn khi đầu giọng .

Thình thịch, thình thịch— trái tim như nhảy khỏi lồng ngực.

Khi chắc chắn cô thể thấy, Kiều Dần Tây còn với cô:

“Tô Thư, tên là Kiều Dần Tây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-627-kieu-dan-tay-em-yeu-anh.html.]

Vừa , nắm lấy tay cô, trong lòng bàn tay ba chữ: Kiều Dần Tây.

Kiều Dần Tây…

Tám năm , một trong lớp học, Tô Thư khẽ thì thầm trong nghẹn ngào:

“Kiều Dần Tây, em yêu .”

Đây là đầu tiên Diệp Tranh thấy Kiều Dần Tây trong bộ dạng thế .

Rõ ràng ăn mặc chỉnh tề, nhưng sắc mặt hệt như chịu cú đánh nặng nề. Diệp Tranh vốn tâm trạng đang , đối thủ sa sút thế càng khiến bật :

“Ngày Tết mà, Kiều ủ rũ thế ? Gần đây gặp chuyện gì vui ?”

Tiểu Hạ

Kiều Dần Tây vẫn thẳng tắp, khí thế qua chẳng khác thường ngày.

Thế nhưng Diệp Tranh rõ, bức tường kiên cố xuất hiện lỗ hổng.

Anh dứt khoát mở lời:

“Hôm nay đến là để đưa Tô Thư .”

Nghe , Diệp Tranh bật khinh miệt:

“Khi vứt bỏ cô , cô tàn sức kiệt, chẳng lấy đồng xu nào trong . Tôi vất vả chăm sóc mấy tháng trời mới khiến cô chút sức sống trở . Thế mà giờ đưa cô ? Kiều Dần Tây, thật sự coi bản là thứ gì ?”

Ánh mắt Kiều Dần Tây sâu thẳm, u tối đến đáng sợ:

“Tôi với cô chỉ giận dỗi, còn – thừa dịp chen – mới thật sự chẳng gì.”

Diệp Tranh nhướng mày, nhạt:

“Cậu trân trọng, thì sẽ trân trọng. Thế gì sai?” Anh dừng một thoáng, chậm rãi : “Cậu bảo đưa cô , thôi. Chỉ cần A Tô đồng ý với , tuyệt đối ngăn cản.”

Kiều Dần Tây lạnh lùng gằn giọng:

“Anh lấy tư cách gì để ngăn?”

Diệp Tranh bèn sai hiệu trưởng gọi Tô Thư. Kiều Dần Tây thì một khắc cũng chờ đợi, tự bước tìm cô.

Băng qua hành lang mấy bước, theo bản năng chỉnh cổ áo, vuốt phẳng vạt áo vest.

Tô Thư ngẩng đầu, vặn thấy .

Người luôn quấn chặt trong tâm trí bỗng đột ngột hiện hữu ngay mắt. Tô Thư sững , nhưng đồng thời từng cơn bi thương cũng cuồn cuộn dâng trào, nuốt sạch ánh sáng trong đôi mắt cô.

Kiều Dần Tây bước thẳng đến mặt, ánh mắt nóng rực như xuyên thấu cô.

Tô Thư bình thản hỏi:

“Có chuyện gì ?”

Cổ họng Kiều Dần Tây lăn lên xuống, giọng khàn khàn:

“Tô Thư, em giận dỗi đủ lâu . Anh tới đón em về nhà.”

Tô Thư đáp gọn:

“Chúng chia tay .”

Anh nhíu chặt mày:

“Đó chỉ là một cuộc cãi vã.”

Cô lắc đầu.

Dứt khoát, kiên định, hệt như từng yêu :

“Bây giờ em hạnh phúc. Xin đừng đến quấy rầy nữa, ?”

Nói xong, Tô Thư liền xoay , buồn liếc thêm lấy một cái.

Loading...