Gần đây, Tô Thư phát hiện Kiều Dần Tây chút kỳ lạ.
Trước đây, chuyện đều do Minh Tín trao đổi với cô, bây giờ thì tự đến hỏi cô thích gì, thích ăn gì, thói quen gì.
Tô Thư tò mò hỏi:
— Anh định mua quà cho em ? Hỏi Minh Tín là mà.
Thật cô cũng sở thích gì đặc biệt, đồ hiệu xa xỉ nhiều đếm xuể, cô tham lam gì cả. Chỉ cần là do Kiều Dần Tây tặng, cô đều sẽ nhận và cất giữ cẩn thận.
Không vì giá trị, mà vì đó là minh chứng cho quãng thời gian họ từng ở bên .
Kiều Dần Tây :
— Sau em gì cứ thẳng với .
Tô Thư :
— Ở nhà nhiều lắm , đừng mua nữa.
mỗi Kiều Dần Tây về nhà vẫn khi nào tay .
Tô Thư dù chậm hiểu cũng nhận :
— Anh cần vì bệnh tình của em mà cảm thấy áy náy, từ từ chữa là .
Kiều Dần Tây thấy vẻ mặt u sầu của cô, ánh mắt sâu thẳm hơn vài phần:
— Em thấy tồi tệ ?
Tô Thư mím môi.
Làm mà tồi tệ, nhưng nếu bỏ qua chuyện đính hôn và tình yêu, thì Kiều Dần Tây thật sự đối xử với cô .
Giống như Viêl La từng , nếu thực tế một chút, thì Tô Thư chẳng sống ?
Cho dù cần cô nữa thì thế nào, với tiền tiết kiệm hiện tại, cô vẫn thể sống một cuộc đời dư dả.
Thế nhưng, Tô Thư vẫn luôn mong thể yêu cô.
Càng khao khát một tình yêu thuần túy, thì trong mắt càng thể chấp nhận tạp chất.
Cô thấy lòng buồn bã, liền xoay bếp nấu cơm cho .
Hôm nay Kiều Dần Tây mệt, trong đầu vẫn nghĩ đến công việc kinh doanh, nhắm mắt nghỉ ngơi chốc lát.
Khi mở mắt thấy Tô Thư dọn cơm xong, bày biện mắt.
Kiều Dần Tây động đũa, ánh mắt mang theo vài phần thưởng thức:
— Tô Thư lớn , cơm nấu cũng dáng phết.
Tô Thư ngại ngùng , bưng bát đút cho .
Kiều Dần Tây ăn một miếng, nuốt xuống.
Tô Thư đầy mong đợi.
Kiều Dần Tây hỏi:
— Lần em nấu bò bít tết, thế nào?
Tô Thư chớp mắt:
— Anh ngon.
Kiều Dần Tây:
— Không ngon còn nấu?
"..."
Tô Thư tức giận, giận dỗi ăn hết cả bàn cơm.
mới ăn hai miếng mặt mày tái xanh.
Giống như chó ăn nhầm thứ gì đó tiêu chảy , khó ăn đến mức kinh hoàng.
...
Tô Thư cam tâm, nhất quyết học nấu ăn.
Cô chọn vài món mà Kiều Dần Tây thích, học theo công thức từng bước một.
Kiều Dần Tây thấy cô vì học nấu ăn mà đứt tay, bỏng nước, lòng cũng nỡ, còn đả kích cô nữa.
mềm lòng thì khổ , trở thành đối tượng nếm thử mỗi ngày, tra tấn thôi.
May mà dù vụng đến mấy cũng đến nỗi dốt đặc, nhờ nỗ lực ngừng, tay nghề của Tô Thư cuối cùng cũng tiến bộ.
Một đĩa cá chua ngọt đặt mặt, Tô Thư mặc tạp dề, hai tay xoắn , hồi hộp chờ gắp một miếng.
Kiều Dần Tây ăn một miếng nhỏ.
Sau đó im lặng.
Một lúc , Tô Thư dè dặt hỏi:
— Sao ạ?
Kiều Dần Tây liếc cô:
— Cũng , rót cho cốc nước .
Tô Thư vội vàng hỏi:
— Vị nặng quá ?
Kiều Dần Tây:
— Không , xương cá mắc cổ, uống nước trôi .
Tô Thư hoảng loạn, lập tức lấy nước cho gọi bác sĩ.
Kiều Dần Tây giữ tay cô , kéo lên đùi :
— Chuyện nhỏ thôi, trôi xuống .
Tô Thư tin, định mở miệng kiểm tra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-599-chi-mac-cai-nay-cho-toi-xem.html.]
Bộ dáng lo lắng của cô làm thấy thương, Kiều Dần Tây ngoan ngoãn há miệng phối hợp.
Sau khi xem xong, Kiều Dần Tây hỏi:
— Em thấy cái xương ?
Tô Thư lắc đầu.
Bốn phía lặng im, lúc cô mới nhận tư thế hai hiện tại ám đến mức nào.
Dạo gần đây, họ tuy sống cùng nhà nhưng mật, Kiều Dần Tây giờ như lửa trong , chạm là cháy.
Cảm nhận tay đang yên phận, Tô Thư trốn.
Tiểu Hạ
Kiều Dần Tây giữ lấy m.ô.n.g cô:
— Sợ gì, động là động.
Tô Thư cúi đầu, chỉ để lộ vành tai đỏ hồng.
Ngón tay chai sần của Kiều Dần Tây vuốt nhẹ lên chiếc tạp dề ren trắng của cô:
— Mặc cái trông như một cô hầu nhỏ .
Anh hết câu, những lời còn chỉ thì thầm bên tai cô, càng thêm trắng trợn.
Tô Thư hổ đến cứng đờ , ngơ ngác .
Không ăn nhưng vẫn thích trêu chọc, Kiều Dần Tây lệnh:
— Cởi đồ , chỉ mặc cái tạp dề cho xem.
Tô Thư lắc đầu:
— Trời còn tối mà...
Kiều Dần Tây:
— Ban ngày mới , lát nữa em bên cửa sổ, chụp vài tấm đem rửa .
Tô Thư từng cùng chơi ít trò ngượng chín mặt, nên chuyện cũng quá bất ngờ.
Cô e thẹn rời khỏi đùi , định lên lầu.
Kiều Dần Tây kéo cô :
— Đi ?
Tô Thư:
— Cởi đồ.
Giọng Kiều Dần Tây khàn đặc:
— Cần gì phiền phức thế, cởi ngay đùi .
Tự châm lửa thì tự chịu khổ, Kiều Dần Tây suýt chính thiêu cháy.
Tô Thư chịu mấy trò xa của nhưng ngoan ngoãn lời.
Cuối cùng thấy khổ sở, cô còn sốt ruột hỏi:
— Làm bây giờ? Làm bây giờ?
Thì còn nữa?
Kiều Dần Tây :
— Chút nữa tự giải quyết.
Hai lăn lộn một hồi, Kiều Dần Tây bế cô lên tắm.
Trong bồn tắm, cánh tay rắn chắc của gác lên thành bồn, Tô Thư sấp n.g.ự.c , giúp cạo râu.
Kiều Dần Tây thỉnh thoảng mở mắt liếc cô.
Tô Thư cạo nghiêm túc, trong mắt hạnh đào của cô đều là hình bóng , nhiệt độ cơ thể hai hoà quyện, tạo nên một cảm giác ấm áp khó thành lời.
Kiều Dần Tây bất ngờ hỏi:
— Tô Thư, em dự định gì ?
Tô Thư nghi hoặc :
— Sau là ?
Kiều Dần Tây:
— Có kết hôn sinh con ?
Tô Thư khựng .
Lưỡi d.a.o sắc bén dừng đúng ngay chỗ mạch m.á.u yếu ớt ở cổ , chỉ cần lệch chút là nguy hiểm.
Thế nhưng Kiều Dần Tây mặt đổi sắc, như thể giao cả sinh mạng quý giá tay cô.
Tô Thư nghiêm túc cạo sạch cho , hỏi:
— Còn thì ?
Kiều Dần Tây từ sinh lòng trắc ẩn, khoảnh khắc hỏi cô:
— Sau khi và Tần Niệm kết hôn, chắc sẽ sinh nhiều con, lúc đó e là chăm sóc em . Nếu em , sẽ sắp xếp hôn sự cho em?
Trong lòng Tô Thư lập tức sự chua xót nhấn chìm.
Cô oán trách sự rộng lượng của , oán trách giữ lời.
Cô ép mạnh mẽ, cố tỏ cứng rắn, rằng cô vẫn sống .
cuối cùng kiềm mà bật .
Kiều Dần Tây dậy, ôm cô chặt hơn, bàn tay ướt nhẹp lau nước mắt cô, khiến gương mặt nhỏ nhắn càng thêm tèm lem.
Tô Thư càng dữ dội, thì nụ của càng như bắt nạt.
— Không là đúng , chỉ thử em thôi.
Kiều Dần Tây bá đạo :
— Mạng của em, của em, đều là của Kiều Dần Tây . Chỉ cần em ngoan ngoãn, trừ danh phận và tình yêu , những thứ khác đều thể cho em.