Tần Niệm hiểu rõ quy tắc của đàn ông, Kiều Dần Tây đủ tư cách để chơi bời phụ nữ, chuyện riêng của , cô xen cũng chẳng hỏi nhiều.
“Em đây.” Chỉ cần nhắc đến hôn nhân, trong lòng Tần Niệm trở nên đè nén, cô rời khỏi nơi , “Có dịp gặp , em thanh toán.”
Kiều Dần Tây : “Anh thanh toán .”
“Vậy thì .”
Rời khỏi nhà hàng, Tần Niệm vô tình gặp Kiều Dã ở bãi đỗ xe.
Anh xong một quảng cáo, ăn mặc bảnh bao, nhưng lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Tần Niệm bảo lên xe .
Kiều Dã tẩy trang, còn vương mùi lạ, cũng vội mật, mà chỉ hỏi:
“Em đến đây làm gì?”
“Đến gặp khách hàng.” Biết tính ghen, cô chi tiết, “Chút nữa bận ?”
“Ừ, đến công ty em.”
“Được.”
Khi Kiều Dã lái xe ngoài, vô tình trong gương chiếu hậu bắt gặp Kiều Dần Tây bước từ nhà hàng, lên một chiếc Maybach.
Anh sững , “Tần Niệm…”
Anh đầu , thấy cô đang nghỉ ở ghế phụ, nhắm mắt dưỡng thần.
Anh im lặng, nỡ quấy rầy.
Đến công ty, Tần Niệm họp, còn Kiều Dã sofa trong phòng cô chuẩn công việc tiếp theo.
Khi cô trở về, tắm xong, tiện miệng :
“Dạo kiếm cũng khá, quan hệ với gia đình cũng đỡ hơn . Mẹ bảo mời em ăn một bữa, em nghĩ ?”
Tần Niệm hề do dự: “Không nghĩ gì cả.”
“Là vì tiếp xúc với lớn xa lạ ?”
“.” Giờ cô quá mệt, đầu óc chẳng nghĩ ngợi gì thêm, gì thì thẳng, “Ăn cơm với tính là quy củ gì? Chẳng là mắt ? Em nghĩ xa như .”
Kiều Dã giải thích: “Chỉ là ăn một bữa thôi mà.”
Tần Niệm năm nay ăn ít bữa cơm khiến cô khó chịu.
Cô hiểu bữa cơm tuyệt đối đơn giản, nhưng nghĩ đến Kiều Dã đơn thuần, chẳng ý gì khác, nên cô nhẫn nại :
“Đợi khi nào thích hợp thì em sẽ , dạo thật sự bận quá, còn sức nữa.”
Anh chỉ đành đáp: “Vậy với .”
“Ừ.”
Kiều Dã mở điện thoại, thấy gì, động tác dừng .
Anh sang hỏi:
“Tần Niệm, em sợ gặp nhà ?”
“Cũng thể.”
“Tại sợ? Vì sợ họ thúc giục cưới?”
Tiểu Hạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-572-anh-tai-sao-lai-lua-em.html.]
Tần Niệm ngẩng đầu, đối diện ánh mắt .
Cô thừa nhận: “Một phần là .”
“Em cưới ?” Kiều Dã hiểu nổi, “Thế tại em dứt khoát đồng ý liên hôn với Kiều Dần Tây?”
Tần Niệm mất kiên nhẫn:
“Anh nhắc chuyện làm gì? Em rõ với Kiều Dần Tây ngay khi xác định quan hệ với . Giờ nhắc để làm gì, ý nghĩa gì ?”
Sắc mặt Kiều Dã lạnh xuống:
“Em từng gả cho , chẳng lẽ quan tâm ? Hơn nữa, em rõ để tâm mà vẫn còn gặp ?”
Trong đầu Tần Niệm ong một tiếng.
“Ý là gì, theo dõi em ?”
Kiều Dã đưa cho cô xem đoạn chat.
Khi nãy lúc Tần Niệm họp, trực tiếp nhắn hỏi Kiều Dần Tây hôm nay ăn cơm cùng cô .
Anh thừa nhận.
“Vì em lừa ?” Lửa giận trong Kiều Dã bùng lên, “Em gặp khách hàng, cái gì mà khách hàng hả, Tần Niệm?”
Ánh mắt Tần Niệm lập tức lạnh buốt.
Cô vốn quen ở vị trí cao cao tại thượng, trong mối quan hệ , hạ ít, mà trong mắt , cô vẫn như mắc nợ.
Cơn giận bùng lên, nhưng lý trí còn sót ngăn cô nổ tung. Thấy cô im lặng, Kiều Dã càng ép:
“Nói ! Em chống đối chuyện cưới , vì vẫn còn nghĩ đến liên hôn với Kiều Dần Tây ? Em lừa , chẳng lẽ chỉ để khỏi ghen thôi ?”
Tần Niệm lạnh lùng quát:
“Kiều Dã, em cãi với , cút ngoài.”
Đôi mắt đỏ ngầu vì giận.
Anh ngang ngược kéo cô lòng, vẫn lặp câu hỏi:
“Em cho , tại ? Tại em lừa ?”
Trong thẳm sâu, sợ. Sợ rằng cô vẫn liên hôn.
Tần Niệm giãy giụa, phản kháng, chỉ lạnh băng buông một câu:
“Nghe hiểu ? Em bảo cút.”
Lời lạnh như dao, cắt sâu nhất.
Kiều Dã nghẹn , ngay cả xin cũng thốt nổi.
so với thể diện, sợ nhất là mất cô. Anh buông tay, chỉ ôm chặt, lí nhí :
“Xin …”
Tần Niệm cô bé con, dễ dỗ ngọt.
Cô để chịu ấm ức vô ích, bóp chặt mặt , buộc thẳng :
“Em cho vì em gặp Kiều Dần Tây. Bởi vì mới nhậm chức, em sức đủ, cần đỡ. Em hợp tác với . Em lừa chỉ vì ghen tuông, em dỗ dành , càng đụng lòng tự tôn yếu ớt của .”
“Anh bây giờ yếu ớt nữa.”
“Không yếu ớt thì gì đáng tự hào? Anh thể mang giá trị gì cho em? Nếu thứ thể cho em chỉ là khoái cảm giường, thì em thừa lựa chọn.” Tần Niệm vô tình , “Kiều Dã, em cảnh cáo cuối, nếu giúp em thì cũng . nếu trở thành gánh nặng, em sẽ lập tức chia tay. Từ nay về , coi như chẳng còn quen .”