Truyện Lâm Tích và Mục Cửu Tiêu: Đừng hành nữa ông trùm đang theo đuổi vợ của anh - Chương 547: Anh không mặc à?

Cập nhật lúc: 2025-10-03 17:34:01
Lượt xem: 183

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Niệm chút do dự, thoải mái vỗ vai Lâm Tích:

“Cậu xem kìa, khách sáo làm gì, cho dù chúng cá cược, lúc nào cũng thể cho xem video, bao nhiêu bấy nhiêu.”

Lâm Tích lập tức đổi sắc mặt.

“Thôi khỏi, xem Kiều Dã là đủ .”

Vừa xong, Thẩm Hàn Chu từ ngoài , đưa cho hai mỗi một cốc sữa yến mạch.

Cửa đóng, một phần cuộc trò chuyện:

“Các cô xem video gì thế?”

Lâm Tích cúi đầu .

Tần Niệm chớp mắt:

“Người lớn chuyện, con nít đừng hỏi.”

Thẩm Hàn Chu bật :

“Con nít?”

Anh rõ ràng lớn tuổi hơn cả hai .

Tần Niệm đáp tỉnh bơ:

mà, trai tân thì đều là trẻ con.”

Thẩm Hàn Chu: “…”

… Được thôi.

Anh hỏi trưa nay Lâm Tích ăn gì, cô khách sáo tự nấu. Anh thoáng lộ vẻ thất vọng, nhưng vẫn ngoài dặn dò nhà bếp.

Người còn khỏi cửa, Tần Niệm hỏi:

“Thẩm Hàn Chu thật sự còn là trai tân ?”

Lâm Tích khẽ khuấy ly sữa, lắc đầu:

“Tôi .”

“Cậu và Mục Cửu Tiêu chia tay , chẳng vẫn luôn ở cạnh ?” – Tần Niệm tiếc nuối – “Hai em cùng một khuôn mặt, chỉ cố chấp với Mục Cửu Tiêu chứ?”

Trong lòng Lâm Tích đau nhói, gượng :

, cũng hiểu.”

Rõ ràng cô cũng từng yêu Thẩm Hàn Chu.

vì sự xen của Mục Cửu Tiêu, suốt mấy năm đó, cô cố chấp đến mức .

Tần Niệm thở dài:

“Nếu là , cả hai em đều là của hết.”

Lâm Tích liền đổi chủ đề:

“Kiều Dã đúng là một trai.”

Tần Niệm định hỏi là ai, mắt thoáng hiện khuôn mặt Kiều Dã, lời sắp thốt nuốt xuống.

Thôi bỏ , thằng nhóc đó tính tình tuy lớn, nhưng đơn thuần vô tội như tờ giấy trắng. Còn nắm chắc , trân trọng, thể núi trông núi nọ.

À còn nữa, xóa sạch hết mấy tên đàn ông mập mờ .

Từ khi cướp nụ hôn đầu trong xe, Kiều Dã cảm thấy thời gian trôi chậm hẳn.

Ban đêm mất ngủ, ban ngày thất thần, làm gì cũng chẳng tập trung nổi, chỉ cần ngừng tay một lát là nghĩ đến hương vị từ đôi môi Tần Niệm.

Cơ thể cô mềm mại, đầu lưỡi ngọt thơm, n.g.ự.c cũng mềm.

Kiều Dã cảnh cáo bản nghĩ nữa.

Vì thế, còn cố ý lên một ứng dụng, liên lạc với phụ nữ từng nude chat với .

Kết quả phát hiện đối phương xóa .

Kiều Dã: “…”

Khó khăn lắm mới gặp một hợp nhịp ham như thế, ngờ ngắn ngủi như .

Quay xong cảnh, Kiều Dã nghỉ sofa, một bạn đưa cốc cà phê tới, hỏi buổi tối chơi .

Đám đàn ông trẻ tuổi , các nhà đầu tư thường sắp xếp mấy cô gái trẻ cùng giải khuây.

Kiều Dã hứng, từ chối luôn bữa tiệc tối.

Bạn bè trách hòa đồng:

“Mọi đều , chỉ , chẳng lẽ lãnh cảm?”

Trước Kiều Dã cũng thấy kỳ quặc.

Không chơi bời, dễ dãi động phụ nữ yêu đương. Trong thời đại ăn nhanh , giống như một kẻ khác biệt.

Giờ thì chấp nhận sự khác biệt , thì làm .

“Không .” – Dù một trăm cũng là .

Bạn bè đành bỏ .

Kiều Dã tưởng tối nay sẽ bớt phiền phức, chút tự do, ai ngờ cửa gặp đúng thấy nhất.

Tần Niệm nắp xe thể thao của , tháo kính râm, bước gần:

“Anh bận gì thế, làm chờ mãi.”

Cô làm nũng mà chẳng giống làm nũng, khiến thấy khó chịu.

Kiều Dã bình tĩnh:

“Tôi bảo cô chờ.”

Tần Niệm nhếch môi đỏ:

“Cùng ăn cơm .”

“Không .” – Kiều Dã thẳng về phía xe .

Tần Niệm chậm rãi theo :

“Lần cứu , món nợ đó trả ?”

Kiều Dã :

“Không thanh toán tại chỗ ?”

“Thanh toán cái gì?” – Tần Niệm bật , đôi mắt sóng sánh – “Hôn môi ? Ồ, thì nhan sắc công tử Kiều cũng thể đem trao đổi vật phẩm.”

“…”

Kiều Dã làm thể để khác vật hóa .

Cậu vui, mở cửa xe:

“Chọn địa điểm , mời.”

Tần Niệm lên xe, váy ôm sát quá ngắn, động tác lớn, khiến Kiều Dã vô tình thấy một vài đường nét nên .

Cậu sững , kìm hỏi:

“Cô… mặc quần lót ?”

Tần Niệm nhướng mày:

“Mặc chứ.”

“Thế …”

Cậu thấy cái gì

Tần Niệm nghiêng sát , khẽ bên tai:

“Váy bút chì đấy, mặc… quần lót chữ T.”

Kiều Dã: “…”

Trong đầu lập tức hiện hình ảnh che mờ, cứng ngắc xoay cổ, giẫm ga lao , suýt chút đ.â.m tường.

Tần Niệm bật , còn khéo tìm bậc thang cho :

“Xe mới , trông quen lắm, khởi động gấp. Không , cứ từ từ lái.”

Cô bất ngờ :

“À đúng , hôm nay tìm chuyện .”

Cổ họng Kiều Dã khô khốc:

“Cô .”

“Tôi với bạn cá cược, ba ngày ngủ với , sẽ để thua chứ?”

“…”

Chương 548 – Đại thiếu gia nhà họ Kiều

Ba ngày tiếp theo, ngoại trừ một công việc thật sự cần thiết, Kiều Dã hầu như bước chân khỏi cửa.

Chỉ để tránh mặt Tần Niệm.

Tuy rằng hiện tại cắt đứt quan hệ với gia đình, trong tay cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, nhưng dù gì cũng là xuất từ hào môn phú quý.

Sao thể dễ dàng trở thành quân cờ trong trò cá cược của một phụ nữ lăng nhăng chứ.

Anh chán ghét sự tuỳ tiện của Tần Niệm, vì nhất định khiến cô thua cuộc.

Anh vốn nghĩ với tính cách của Tần Niệm, mấy ngày sẽ sống yên, nhưng ngờ thuận lợi đến kỳ lạ — cô xuất hiện.

Đến tối ngày thứ ba, khi màn đêm dần buông, Kiều Dã mới thở phào nhẹ nhõm.

Chắc cô sẽ đến nữa. Lúc cá cược chẳng qua chỉ là hứng khởi nhất thời.

Bây giờ đang vui vẻ giường của ai .

Chỉ cần nghĩ tới cảnh đó, Kiều Dã liền thấy thoải mái cả .

Hơn nữa, gần đây An Nhã cũng phát triển tệ, nếu gì bất trắc, tháng sẽ nhận một khoản cổ tức kha khá.

Cộng thêm thù lao đóng phim, tích góp cũng ít. Chỉ cần tiền, chỉ cần cơ hội lên, thì ngày ngẩng cao đầu của sẽ còn xa.

Thế nhưng, hiện thực luôn tàn khốc.

Người trai tìm đến cửa.

Khoảnh khắc Kiều Dã mở cửa thấy , tim như rơi xuống vực thẳm, lạnh buốt.

Kiều Dần Tây mặc một chiếc sơ mi mỏng màu đỏ sẫm, dáng cao ráo ngược sáng ở cửa, khiến gương mặt lạnh lùng trở nên gần như ma mị.

Kiều Dã cảnh giác nắm chặt cánh cửa.

“Anh đến làm gì?”

Ánh mắt Kiều Dần Tây hờ hững, ngay cả một chữ thừa cũng lười .

Hắn lệnh cho vệ sĩ phía trực tiếp kéo Kiều Dã .

Kiều Dã phản kháng kịch liệt, giận dữ gào lên chất vấn.

Anh sức lực nhỏ, vài vệ sĩ dám dùng quá mạnh, suýt nữa khống chế nổi.

Kiều Dần Tây dừng bước, lạnh lùng buông hai chữ:

“Trói .”

Ngay khoảnh khắc Kiều Dã nhét xe, một chiếc siêu xe màu hồng phấn bật đèn pha chói loà, cố ý chiếu thẳng mặt Kiều Dần Tây.

Hắn ngẩng mắt, bình thản sang.

Tiếng động cơ chói tai gầm rú áp sát, từ xe bước xuống một phụ nữ dung mạo yêu mị:

“Gan ai lớn , ngay cả công tử nhà họ Kiều cũng dám trói?”

Kiều Dần Tây nhíu mày, chỉ vài giây nhận cô.

“Cô Tần.”

Chất giọng trầm thấp của khiến Tần Niệm ngẩn ngơ một thoáng. Nhìn kỹ gương mặt , quả thật vài phần giống Kiều Dã, nhưng chín chắn quá mức, so với tên nhóc chẳng khác nào một cha, một con.

Cô mỉm khách sáo:

“Hoá là đại thiếu gia nhà họ Kiều, còn tưởng là ông trùm xã hội đen nào cơ.”

Kiều Dần Tây đưa tay chạm nhẹ đầu ngón tay cô.

Ánh mắt Tần Niệm liếc qua bên trong xe, thấy Kiều Dã trói hai tay.

Cô chống tay cửa xe, hỏi:

“Đây là ý gì?”

Kiều Dần Tây thản nhiên đáp:

“Nghe lệnh cha , đưa về nhà.”

“Gấp đến ?” Tần Niệm mặc cả, “Nếu gấp thì cho mượn một đêm . Tôi vội, tối nay nhất định ngủ với .”

Còn kịp chờ Kiều Dần Tây phản ứng, Kiều Dã mất kiểm soát:

“Tần Niệm!”

Kiều Dần Tây liếc mắt hiệu cho vệ sĩ.

Vệ sĩ lập tức gật đầu, chặn miệng Kiều Dã .

Kiều Dần Tây về phía Tần Niệm:

“Cô Tần và em trai là quan hệ gì?”

Tần Niệm suy nghĩ chốc lát.

“Còn xem tối nay giao cho .” Cô tuy quá quen Kiều Dần Tây, nhưng rõ tình hình hiện tại của nhà họ Kiều, “Chú Kiều tuổi lớn còn quản đủ chuyện công ty lớn nhỏ, chắc cũng mệt mỏi nhỉ. Chỉ cần gật đầu, thể giúp chú yên ít nhất ba tháng thương trường.”

Điều kiện như thế, xong cũng chẳng cần cân nhắc.

Kiều Dần Tây lộ vui buồn, gương mặt biến sắc, nhưng trong mắt chút d.a.o động.

“Không ngờ nó đáng giá .”

Tần Niệm cảm thấy lúc chuyện tiền nong tổn thương tình cảm, bèn Kiều Dã giữ chút thể diện:

“Dù gì nhị công tử cũng ngoài hai mươi , tự do giải quyết nhu cầu sinh lý chứ.”

Nói tới mức , nếu còn cứng rắn thì chẳng hợp tình hợp lý.

Kiều Dần Tây khẽ xoay chiếc nhẫn ngón tay, gì, lên xe.

Đổi , thả Kiều Dã xuống.

Kiều Dã còn vững, xe lao vút .

Trong xe, Kiều Dần Tây ngả ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Trợ lý phía dè dặt mở lời:

“Tây gia, chuyện nhị công tử với Tần Niệm, chúng can thiệp ?”

“Can thiệp gì chứ.”

chẳng ngài quyết định liên hôn với nhà họ Tần ?”

Kiều Dần Tây mở mắt, từ túi lấy một chiếc hộp đen, bật nhẹ ngón tay, viên kim cương hồng bên trong loé sáng rực rỡ.

Hắn hờ hững :

“Chẳng qua cô ngủ với em trai thôi, ảnh hưởng gì đến việc cô làm vợ .”

Trợ lý: “…”

Kiều Dần Tây tháo thêm hai cúc áo sơ mi, thản nhiên :

“Kiều Dã tối nay về, cũng chẳng cần ăn bữa cơm nữa. Giờ thẳng tới Tinh Hải Cư.”

Ánh mắt trợ lý trầm xuống:

“Tây gia, gần đây ngài quá độ, bác sĩ riêng cô Tô hiện tại vẫn còn thương tích…”

Kiều Dần Tây quét mắt qua, ánh như cảnh cáo:

“Còn lắm lời?”

Trong xe lập tức yên tĩnh, tài xế nhanh chóng tăng tốc.

Chương 549 – Anh sợ lát nữa quyến rũ

Tần Niệm thích ép buộc đàn ông.

Đặc biệt là kiểu xương cứng hơn cả thép như Kiều Dã.

Sau khi Kiều Dần Tây rời , Kiều Dã liền giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng. Như thể trái dưa hàn c.h.ế.t cuống, mặc kệ Tần Niệm vặn thế nào cũng xoay chuyển nổi.

“Thôi , nhận thua. Chẳng chỉ là một món trang sức thôi .” Tần Niệm tỏ vẻ thấu hiểu, “ đến tận đây , thể để về tay chứ. Tôi cứu khỏi ma trảo của trai , chẳng lẽ định cảm ơn tử tế ?”

Ánh mắt Kiều Dã phủ một tầng u ám:

“Cô bụng ?”

Tần Niệm lập tức đổi giọng:

“Nếu ngủ với thì cũng , thật sự thích mà.”

lúc , bất kể cô gì, Kiều Dã đều động lòng, cũng chẳng tin.

Anh chỉ nhanh chóng gạt bỏ tâm trạng chán chường đêm nay, cũng thoát khỏi rắc rối mang tên Tần Niệm.

Thế nên dứt khoát:

“Cô , cảm ơn thế nào?”

Tần Niệm đồng hồ.

“Tôi vẫn ăn tối, ăn với nhé?”

Kiều Dã im lặng.

Anh khuôn mặt xinh rực rỡ , cố gắng xuyên qua lớp mặt nạ để thấy tính toán bên trong.

chỉ đơn giản là ăn cơm thôi, thấy chẳng giống Tần Niệm.

Song tình thế mắt, chỉ thể thuận theo:

“Ăn gì?”

“Tôi ăn đồ nấu.” Tần Niệm tươi, vô hại như thú nhỏ.

Trong lòng Kiều Dã lập tức bật đèn đỏ:

“Tôi nấu ăn.”

“Vậy gọi đồ ngoài, miễn là ăn , chê .”

“……”

Kiều Dã so đo thêm.

Anh là đàn ông, lẽ nào còn sợ cưỡng bức ?

Vốn dĩ định ăn mừng một bữa, giờ thêm Tần Niệm, cũng chẳng . Anh liền gọi cả bàn gà rán, đồ nướng và bia rượu.

Tần Niệm chống cằm bàn đầy thức ăn vặt, như :

“Gọi thêm phần sushi trứng cá , buổi tối ăn nhiều đồ dầu mỡ khó tiêu.”

Kiều Dã gọi thêm cho cô.

Tần Niệm ăn nhiều, rượu thì uống khá , động tác sảng khoái, làm màu, chuyện cũng nhiều.

Rượu tất nhiên dễ ngà ngà. Uống thêm vài chai, cảm xúc dồn nén tràn lên, Kiều Dã dựa sofa, mắt nửa nhắm nửa mở, hồn vía lơ lửng.

Ánh mắt Tần Niệm vẫn sáng trong:

“Anh với trai vì thành thế ?”

Câu hỏi như mũi kim nhỏ, chọc thủng cơn nghẹn trong lòng Kiều Dã.

Anh cúi mắt:

“Không gì.”

Rồi dốc thêm một chai nữa.

Tần Niệm dịch gần, khẽ vén mấy sợi tóc của .

Kiều Dã mím môi, né tránh:

“Cô làm gì ?”

Tần Niệm bật :

“Tôi là quái vật , sợ thế. Trán hình như xước , để xem.”

Chắc lúc ném lên xe va ghế, để vết bầm.

Đầu ngón tay mát lạnh của Tần Niệm chạm da, như xoa dịu cơn bực bội trong lòng.

Kiều Dã vốn tưởng cô bày trò mờ ám, nào ngờ cô thật sự lấy cồn sát trùng, nghiêm túc xử lý vết thương cho .

Bị chằm chằm, Tần Niệm nhịn bật :

“Sao cứ thế?”

Giọng Kiều Dã rượu đốt khàn :

“Tần Niệm, với cô cùng đường. Đừng dây .”

“Ôi chao.” Con nhóc , “Tôi sẽ ngủ với , yên tâm .”

“Cô cam tâm nhận thua ?”

“Không cam tâm, nhưng thương , làm .” Tần Niệm khẩy, “Cưỡng bức là phạm pháp đấy, ngu .”

“……”

Nói thì là thế, nhưng cảm giác kỳ lạ.

Quả nhiên, chuyện còn kỳ lạ hơn. Tần Niệm kéo cổ áo:

“Uống nhiều quá, nóng quá. Tôi thể mượn phòng tắm nhà tắm một cái ?”

Lớp tin tưởng Kiều Dã xây dựng lập tức sụp đổ:

“Cái đuôi cáo của cô thể kẹp chặt một chút ?”

Tần Niệm tỏ vẻ vô tội:

“Chỉ tắm thôi mà, ?”

Ngay giây cất vẻ vô tội, nghiêng gần, khẽ :

“Hay là, sợ lát nữa quyến rũ , mà thì chống nổi?”

Đối phó với trai trẻ còn trong trắng, dùng khích tướng luôn là chiêu ngắn nhất.

Kiều Dã siết chặt lon bia trong tay, quai hàm căng lên:

“Phòng tắm cô dùng thì dùng.”

Khoé môi Tần Niệm cong lên, huýt sáo bước phòng tắm.

Ánh mắt Kiều Dã vô thức quét qua vòng eo lắc lư , n.g.ự.c chợt nóng bừng, vội uống thêm rượu để dập lửa.

Tần Niệm mở cửa phòng tắm, liền sững sờ.

Trong đầu như d.a.o rạch, vô hình ảnh cấm kỵ trào dâng, chồng chéo với cảnh tượng mắt.

Gạch men quen thuộc, thương hiệu quen thuộc, thậm chí cả đồ tắm gội đặt y hệt trong những video nóng bỏng.

Chỉ mất nửa phút, Tần Niệm xác định sự thật hoang đường ——

Cô loạng choạng lùi mấy bước, đầu về phía Kiều Dã.

Anh đang chọn phim chiếu máy chiếu, ăn mặc chỉnh tề, nét mặt nghiêm túc.

Vậy mà cùng một với gã đàn ông trong video , kẻ buông lời dâm đãng, tuỳ tiện để phô bày cơ thể.

Bắt gặp ánh cháy bỏng của Tần Niệm, Kiều Dã khẽ nhíu mày, ngẩng đầu:

“Sao ? Có cái gì dùng ?”

Tần Niệm lấy tinh thần, trong m.á.u sôi trào thứ hưng phấn từng .

Cô mỉm , lắc đầu:

“Không, chỉ là đột nhiên thấy trai thôi.”

“Ồ, câu đến mọc kén .”

Tần Niệm mất nửa tiếng để tắm rửa xong.

Cô khoác áo choàng tắm của , quấn kín mít, cạnh .

Kiều Dã ăn uống gần xong, :

“Tôi tắm, lát nữa đưa cô về.”

Tần Niệm cong môi :

“Được thôi.”

Khi dậy ngang qua, vô tình làm rơi điện thoại của cô.

Anh lịch sự nhặt lên, màn hình sáng, lộ hình nền——

Một tấm ảnh nóng trần trụi thẳng tắp, đập mạnh thần kinh thị giác của Kiều Dã.

Anh như ai đó giáng một búa, giọng cũng cứng :

“Cái là gì?”

Tần Niệm nghiêng đầu, thong thả :

“Ảnh nóng thôi, ?”

Ánh mắt cô rơi xuống, dừng ở chỗ nào đó , nơi nhô lên.

“Hay là… chỗ đó của cũng một nốt ruồi nhỏ , bảo bối?”

Chương 550 – Trẻ tuổi thật là

Trong đầu của Kiều Dã ong ong, trống rỗng. Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y Tần Niệm, kéo cô đến mặt, thở rối loạn:

“Bức ảnh ở chỗ cô?”

Rõ ràng chỉ gửi cho phụ nữ trong phần mềm .

Chẳng lẽ Tần Niệm chính là…

Đáp án thực quá rõ ràng, chỉ là dám tin, cũng tin.

Thế nhưng, sự điềm tĩnh đầy mê hoặc của Tần Niệm – từng cái nhíu mày, từng nụ – đều đủ để làm loạn lý trí .

Cô vui vẻ với biểu cảm của , trong lòng tựa như nở rộ hoa tươi.

Tần Niệm khẽ khoác tay lên vai , đôi mắt sáng long lanh ý , thở ngọt ngào phả từ bờ môi đỏ mọng:

“Đây là bạn gửi cho.”

Con ngươi Kiều Dã run lên:

“Bạn? Bạn nào của cô?”

“Chuyện riêng tư thế cho ?” Tần Niệm làm nũng, “Anh kích động thế làm gì, chẳng lẽ quen bạn của ?”

Lời dứt, cô lên .

Kiều Dã theo phản xạ đẩy cô .

tay đặt lên bụng phẳng mềm mại của cô, chẳng thể dùng sức.

Tần Niệm ôm lấy gáy , vuốt ve mái tóc xoăn nhẹ, càng lúc càng áp sát, đến khi thở nóng bỏng phả lên xương quai xanh của cô.

Cô cúi , ánh mắt giao thẳng với .

Anh cứng ngắc, trừng mắt cô, vẫn giãy giụa trong sự nghi hoặc: cô gái đang trêu ghẹo rốt cuộc là Tần Niệm ?

Dáng vẻ đáng yêu đến mức Tần Niệm cũng nỡ trêu chọc nữa.

“Trong áo choàng tắm của chẳng mặc gì cả, cảm nhận ?”

Kiều Dã đầu óc cuồng, vùng vẫy vô ích.

“…Tránh .”

Cô thì thầm bên tai:

“Anh cảm nhận hình dáng của ? Có giống bức ảnh gửi cho ?”

Ầm! Trong đầu Kiều Dã như nổ tung.

Quả nhiên là cô!

Nghĩ đến việc mặt mũi khó coi nhất, hổ nhất của đều thấy, Kiều Dã đỏ bừng cả mặt, cắn chặt răng, chỉ thế giới lập tức tận thế, tất cả cùng c.h.ế.t cho !

Tần Niệm đột nhiên bật .

Kiều Dã , gương mặt rối loạn muôn màu:

“Cười cái gì?”

“Thật lừa thôi.” Tần Niệm vuốt ve gương mặt tuấn tú nhẵn nhụi của , “Tôi thể làm mấy chuyện kỳ quái thế chứ.”

Anh như phát điên, tin lời cô:

“Thật ?”

“Đương nhiên. Đây là nhà , thể mặc đồ lót.”

“……”

Khốn khiếp! Ai thèm quan tâm chuyện mặc mặc chứ!

Lại trêu nữa .

Không lấy dũng khí từ , Kiều Dã dứt khoát liều , nghiến răng hỏi:

“Cô phát hiện từ khi nào?”

Giờ phút trốn tránh chỉ càng thêm mất mặt, chi bằng vỡ nát còn hơn.

cũng là trưởng thành cả, chơi trò trò chuyện trần trụi thì chứ?

Tần Niệm nhận , bất kể Kiều Dã thế nào cô đều thấy thích, bèn thật lòng đáp:

“Vừa nãy thôi.”

Anh ngẩn :

“Vừa nãy?”

“Không nhiều gọi video đều ở trong phòng tắm , lúc tắm mới nhận .”

“……”

Ngũ quan Kiều Dã suýt nữa méo mó.

đàn bà nham hiểm, phát hiện liền lập tức đổi hình nền tục tĩu, như chọc chó.

Tần Niệm nâng cằm lên, ép thẳng .

Nụ mê hoặc:

“Làm bây giờ, bảo bối. Anh rõ ràng ghét , nhưng cho xem hết thứ, còn làm bao động tác hoang đường như thế.”

Kiều Dã như con mèo xù lông, trầm giọng cảnh cáo:

“Im miệng! Đều là ngoài ý . Nếu sớm là cô, lúc đó gỡ ngay cái phần mềm c.h.ế.t tiệt đó !”

Tần Niệm chẳng hề giận:

“Thế còn bây giờ, vẫn ghét ?”

“Đương nhiên.”

Hai chữ bật hề do dự, nhưng để lộ sự chột khó nhận .

Trong đầu là chán ghét phụ nữ lẳng lơ .

cơ thể lời.

Thậm chí…

Kiều Dã nghiến răng gần như vỡ vụn:

“Đi ngay! Tôi động tay động chân với phụ nữ.”

Tần Niệm cúi mắt liếc xuống, nhẹ nhàng gõ một cái.

“Trẻ tuổi thật , chẳng khác nào kim cương.”

Đôi tai Kiều Dã đỏ bừng:

“Tôi uống rượu , đàn ông khi uống rượu đều dễ như thôi.”

Tần Niệm nhướn mày:

“Vậy còn giãy giụa gì nữa? Đã say thì cứ mặc sức, cần gì kiềm chế.”

Vừa , cô áp sát bờ môi thơm ngát:

“Bất kể làm gì , đều là của rượu, ?”

Chưa từng thấy cô dịu dàng đến thế, Kiều Dã như rút mất linh hồn, chẳng còn suy nghĩ, chỉ còn bản năng.

Anh từ chối, Tần Niệm liền càng sâu thêm nụ hôn .

Mười mấy giây , Kiều Dã bất ngờ giữ chặt gáy cô, nghiêng mạnh đầu tránh .

Tần Niệm nhíu mày, mất kiên nhẫn.

Làm bộ làm tịch, đồ đàn ông c.h.ế.t tiệt!

Kiều Dã thở dốc:

“…Tôi đánh răng, chờ chút.”

“……”

Tần Niệm bực buồn , từ ngăn kéo lấy một viên kẹo cao su, nhét thẳng miệng .

Chương 551 – Cô thể làm “tình yêu thuần khiết”

Viên kẹo đó trở thành trò chơi để hai họ đuổi bắt .

Âm thanh hôn môi từ mỏng nhẹ dần đến mãnh liệt, vang vọng khắp phòng khách.

Kiều Dã phát hiện thật sự say , mê mẩn nụ hôn đến mức . Kỹ thuật hôn của giỏi, cứ đổi , mà mỗi tách chỉ nửa giây, cũng tiếc rẻ bỏ lỡ, chỉ lúc nào cũng nếm vị ngọt trong miệng Tần Niệm.

Môi Tần Niệm hút đến sưng đỏ.

Vừa nóng đau.

Cô đưa tay vuốt ve đầu như trấn an, nhưng ý định dừng .

Bàn tay của Kiều Dã như lập trình sẵn, lặng lẽ luồn trong áo choàng tắm của cô.

Trên cô thơm quá.

Rõ ràng đều là mùi của mấy sản phẩm tắm rửa thôi, bình thường chẳng thấy gì đặc biệt. từ cô tỏa khiến mê mẩn đến mức ?

… Tất cả là của rượu.

Rượu làm loạn lòng , quả thật lý.

Có vẻ như tìm một lý do hợp lý để tự thuyết phục, hành động tiếp theo của Kiều Dã càng thêm buông thả.

Anh ôm lấy cô, đưa thẳng phòng ngủ.

Tần Niệm thở dốc:

“Muốn tắm ?”

“Ừm.” Kiều Dã trạng thái, nghĩ gì nấy:

“Lên giường làm.”

Tần Niệm bật .

Mọi chuyện thuận lợi hơn cô tưởng.

Nam thần cao lạnh trong mắt fan, hơn hai mươi tuổi mà vẫn từng chạm phụ nữ, quả thật là hàng hiếm. Lâu lắm Tần Niệm mới gặp .

Có lẽ vì kìm nén quá lâu, tối nay cô cũng thấy gấp gáp.

“Người sạch sẽ , tắm cũng chẳng . Hơn nữa, thích sofa, sofa nhà mềm mại, chắc sẽ tiện.”

Kiều Dã nghiêm túc phản bác:

“Chuyện giường thì làm giường.”

Một câu kỳ lạ khiến Tần Niệm bật nữa.

Hai cùng ngã xuống giường, Kiều Dã , cô . Nụ rực rỡ hạ xuống khiến thất thần.

Tần Niệm , khẽ vén tóc dài.

Kiều Dã nâng eo cô, yết hầu khẽ động:

“Tôi một câu hỏi hỏi.”

“Hửm?”

“Cô thật sự là nụ hôn đầu?”

Tần Niệm cong môi:

thế.”

Tim Kiều Dã lập tức căng lên.

Tần Niệm cúi xuống hôn :

“Qua nửa đêm sẽ làm mới, ngày mai nụ hôn đầu vẫn cho , ?”

“……”

Kiều Dã tức đến nghiến răng.

Anh ngốc thế, cứ tin mấy lời vớ vẩn của cô?

Thấy giận, Tần Niệm hôn lên môi với ý an ủi. Kiều Dã đẩy cô :

“Tôi tắm.”

Đứng dậy còn thuận tay lau miệng.

Tần Niệm khẽ hừ, lười biếng tựa đầu giường:

“Tôi chỉ cho mười phút. Quá mười phút mà , sẽ tìm tình cũ của .”

Kiều Dã sầm mặt, đóng sầm cửa bước phòng tắm.

Tần Niệm cứ ngỡ chút khí phách, ai dè “cách phản kháng” của là mở cửa đúng lúc đồng hồ nhảy sang 9 phút 59 giây.

chọc , dậy kéo chặt áo choàng.

Kiều Dã nghi hoặc:

“Cô làm gì thế?”

“Tôi đây.” Tần Niệm lên:

“Anh là đầu tiên để đợi mười phút còn điều, chẳng còn hứng nữa.”

Cổ họng Kiều Dã nghẹn , thô lỗ ném cô trở giường:

“Làm gì mười phút, vẫn luôn canh giây, rõ ràng là đúng một giây cuối cùng mới !”

Tần Niệm phì .

Sắc mặt Kiều Dã lập tức đen kịt:

“Cô trêu !”

Tần Niệm đưa chân khẽ cọ phần bụng rắn chắc của .

Người mềm , giọng cũng mềm theo:

“Đừng lãng phí thời gian nữa mà, bảo bối, hôm nay em thật sự .”

Những lời , An Nhã từng với Kiều Thiên Trụ.

Ngay cả ngữ điệu cũng gần giống.

Rõ ràng đây Kiều Dã ghét, Tần Niệm kìm .

Anh hung hăng hôn lên môi cô, xé bỏ chiếc áo choàng vướng víu.

Tần Niệm vuốt ve cánh tay rắn chắc của , lòng bàn tay trượt dần xuống, từng chút từng chút đan mười ngón tay .

Ánh mắt Kiều Dã càng thêm sâu, nắm tay cô chặt hơn.

giây tiếp theo, thấy gì đó sai sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-547-anh-khong-mac-a.html.]

Rút tay , trong lòng bàn tay thêm một chiếc bao cao su.

“……”

Quả nhiên, thể làm cái gọi là “tình yêu thuần khiết” chứ.

Tần Niệm hỏi:

“Có dùng ?”

Kiều Dã cứng nhắc:

“Không cần cô dạy.”

Tần Niệm :

“Anh nghĩ nhiều , cũng trai đến mức khiến tự tay giúp .”

“……”

Tần Niệm đúng là thích trai tân. nếu là trai tân uống say, thần kinh chậm nửa nhịp, còn dư thừa sức lực… thì quả thật cô cũng chút ăn tiêu.

Đặc biệt là đầu mất kiểm soát, hổ tức giận của trai tân.

Đêm hôm đó, hai làm đến ba : đầu chỉ vỏn vẹn năm phút, nhưng hai kéo dài tận ba tiếng đồng hồ.

Tần Niệm chống cái eo sắp rã rời, chịu mở miệng cầu xin nhưng lời đe dọa vô cùng nặng ký:

“Nếu còn dừng , ngày mai sẽ đập nát cái bát cơm của !”

Kiều Dã lập tức dừng, nhưng cũng tiếp tục “xé thêm” cái túi nhỏ nào nữa.

Tất nhiên, nguyên nhân ngừng vì sợ lời cô , mà là bởi cô sưng đỏ đến mức trông thật đáng thương.

Sau khi tỉnh rượu và cũng nguôi giận, Kiều Dã chút bối rối, chau mày hỏi:

“Có cần đến bệnh viện kiểm tra ?”

Tần Niệm yếu ớt cong môi.

là đồ đàn ông ngốc.

Cô nâng chân, bàn chân mềm mại áp lên gò má , đôi mắt mơ màng quyến rũ .

“Không cần, giúp khử trùng là , lát nữa sẽ thôi.”

Kiều Dã quên mất gỡ chân cô xuống, chỉ ngây ngẩn đôi mắt .

“Khử trùng thế nào?”

“Dùng nước bọt chứ còn gì nữa.”

Chương 552 – Phải chịu trách nhiệm ?

Kiều Dã hất mạnh chân cô , gương mặt trầm xuống:

“Không hổ, đừng mơ tưởng.”

Tần Niệm đẩy, đau đến hít một .

Eo mỏi nhừ, chân mềm nhũn, quả thực là một trải nghiệm hề dễ chịu.

Anh thì thôi, Tần Niệm cũng chẳng định để hành đến trắng mắt nữa, yếu ớt :

“Giúp mặc quần áo , về.”

Tính khí Kiều Dã đến nhanh cũng nhanh. Anh cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho cô, tỉ mỉ mặc đồ .

Bộ quần áo sấy khô, mềm mại, hương thơm giống mùi hương .

Tần Niệm chút bất ngờ:

“Anh giặt đồ cho từ khi nào thế?”

“Lúc tắm, tiện tay bỏ máy giặt.”

Tần Niệm thấy tâm trạng cũng lên:

“Lần thì nhớ lấy nội y giặt riêng.”

Kiều Dã liếc cô một cái:

“Lần gì nữa? Tôi sẽ làm chuyện với em nữa .”

Tần Niệm bật :

“Đàn ông dùng xong thì bỏ, đúng là đầu hẹn một trai xa xỉ như .”

Ánh mắt Kiều Dã thoáng tối .

Anh dậy lấy chìa khóa xe:

“Đừng kể với những chuyện phong lưu của em, hứng thú.”

Tần Niệm thấy sắp ngoài, vội gọi:

“Thế còn thì ?”

“Tự .”

“Tôi đến chân cũng kẹp nổi, bắt thế nào?”

Tần Niệm còn tưởng chỉ mạnh miệng, ngờ là thật.

Cô tập tễnh xe, thấy Kiều Dã ghế lái, đang nghịch cái phần mềm .

Anh gửi một tin nhắn cho tài khoản đó, nhưng hiển thị dấu chấm than.

Tần Niệm gõ nhẹ cửa kính xe.

Kiều Dã cất điện thoại, kéo cô lên xe.

Mông đau đến c.h.ế.t sống , xuống Tần Niệm nhăn nhó, nhưng miệng lời chọc ghẹo:

“Đã xong cả , còn kiểm chứng gì nữa, ý nghĩa ?”

Kiều Dã cau mày:

“Lo chuyện bao đồng.”

Tần Niệm hừ một tiếng:

“Anh xóa ? Bởi lúc đó chỉ ngủ với thôi, nên xóa hết mấy mập mờ khác.”

Tim Kiều Dã khẽ siết , phản bác:

“Những lời mật ngọt chắc em với đàn ông nào cũng giống .”

Tần Niệm bĩu môi:

“Thấy , dối thì tin sái cổ, mà thật thì bảo gạt .”

Đường về nhà Tần Niệm là một con đường lớn rộng rãi, vắng bóng .

Con đường dẫn khu nhà giàu, hai bên trồng đầy cây xanh, bóng râm tĩnh lặng đến mức lạ thường.

Lúc hơn ba giờ sáng, càng xa, bầu trời càng gần.

Tần Niệm tựa bên cửa kính, khẽ :

“Đi thêm một đoạn nữa là thể thấy mặt trời mọc, xem ?”

Kiều Dã: “Em ngủ ?”

“Ở bên , buồn ngủ.”

“…”

Phiền phức thật, mấy câu chỉ để quấy loạn lòng .

Kiều Dã dừng xe, Tần Niệm liền chui lòng , tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt.

“Để ngủ một lát, lúc mặt trời lên thì gọi .”

“…”

Nhìn dáng vẻ mệt mỏi nhưng ngoan ngoãn của cô, lòng Kiều Dã chợt mềm xuống, một lúc mới khẽ đáp:

“Ừ.”

Ánh bình minh dần leo lên khung cửa kính, rải xuống tấm lưng trơn bóng còn vương mồ hôi, như phủ lên một lớp mật ong óng ánh, ngọt ngào mê .

Tần Niệm Kiều Dã, thể lên xuống dập dềnh.

nhớ sa thế nào, chỉ trong mơ mơ màng màng cảm thấy môi ai đó chạm khẽ, mở mắt liền bắt gặp Kiều Dã đang lén hôn .

thể bỏ qua tên trộm nhỏ , lập tức đuổi theo nụ hôn.

Khoang xe chật hẹp, nhưng cũng ưu điểm riêng —— Tần Niệm thể chạy thoát, để Kiều Dã chiếm giữ trọn vẹn, sót một khe hở.

Đến cuối cùng, trong đầu Tần Niệm chỉ một ý nghĩ.

Một trai trẻ nếm mùi vị xác thịt quả thực đáng sợ.

Xe dừng cửa nhà Tần Niệm, khi Kiều Dã bế cô bồn tắm, đồng tử cô vẫn còn m.ô.n.g lung mất tiêu cự.

Nhìn khắp cô chi chít dấu vết, Kiều Dã cũng thấy áy náy, lúc tắm rửa động tác nhẹ đến cực điểm.

Tần Niệm dần hồi thần, khàn giọng :

“Hôm nay ngoài nổi , trưa nay nấu cơm cho .”

Kiều Dã sợ kìm :

“Em giúp việc ?”

“Để giúp việc thấy một tên ngốc trẻ hành đến mức nổi? Tôi còn mặt mũi gì nữa?”

“…”

Kiều Dã nấu vài món đơn giản, hương vị cũng tạm .

Tần Niệm nể tình, ăn sạch sẽ.

Anh nhân cơ hội chuyện chính:

“Em với đánh cược, rốt cuộc cược cái gì?”

“Một bộ trang sức trị giá cả chục triệu.”

“Chia cho một nửa.”

Tần Niệm ngẩng đầu , cong mắt:

“Anh tiền mà đường hoàng như , cần mặt mũi nữa ?”

Kiều Dã đang thiếu tiền, vẫn mặt đổi sắc:

“Nếu phối hợp, em lấy mười triệu đó, một nửa là lẽ đương nhiên.”

Tần Niệm hào sảng:

“Cho hết, một nửa còn coi như phí bao .”

Mái tóc xoăn của Kiều Dã dựng lên:

“Tôi hàng bán.”

“Được , sai. Nào, đây, cho chị một nụ hôn.”

Kiều Dã chẳng hề nhúc nhích:

“Còn một chuyện nữa.”

“Anh , một hết.”

“Lần em lén video An Nhã với Tần Thiên Trụ, em tung ngoài.”

Nếu nhắc, Tần Niệm cũng quên béng:

“Tôi còn chẳng vứt , yên tâm , sẽ phát , với An Nhã cũng chẳng thù oán gì.”

“Ừ.”

Kiều Dã dọn sạch rác mang , lên xe vẫn nghĩ đến thể Tần Niệm tím bầm đầy vết, trong lòng nỡ, liền mở điện thoại tra thuốc men cần dùng đó.

Tần Niệm lười biếng giường, gọi điện cho Lâm Tích.

Lâm Tích hóng hớt:

“Sau khi ngủ với thì , chịu trách nhiệm ?”

Tần Niệm bật :

“Chịu trách nhiệm gì chứ, chỉ là một đêm tình thôi mà.”

Chương 553 – Không vì em mà xịt

Tần Niệm tra cứu một chút về Kiều Dã.

Phát hiện vốn dĩ thể sống đời phú quý, vì giận dỗi mà bỏ mặc cuộc sống hào môn, nhất quyết làm một nghệ sĩ nghèo khổ.

buồn bất đắc dĩ.

là trẻ con, ngây thơ quá.

Thế nhưng, Tần Niệm thích sự bướng bỉnh và nghị lực trẻ trung của Kiều Dã, nên ngoài việc đưa bộ trang sức cho , cô còn tặng thêm một triệu.

Kiều Dã nhận tiền , lập tức nhắn :

“Tiền gì đây?”

Tần Niệm: “Anh biểu hiện , nên thưởng cho .”

Kiều Dã: “Tôi , bán .”

Tần Niệm đến ngậm miệng bên :

“Ai là phí bao? Anh là cái m.ô.n.g vàng , đáng giá đến thế ?”

Kiều Dã: “……”

Nhắn tin phiền phức, Tần Niệm liền bảo thêm WeChat của .

Lúc yêu cầu xác minh, ghi chú của Tần Niệm là: “Bảo bối của .”

Kiều Dã bốn chữ sến súa , nắm đ.ấ.m cứng .

Thêm bạn xong, gì, chằm chằm màn hình trầm mặc, còn Tần Niệm thì thẳng thừng:

“Đặt chú thích cho là Bảo bối.”

Kiều Dã: “…… Tôi bây giờ là nghệ sĩ, nếu phát hiện quan hệ đắn với em, hợp lý ?”

Tần Niệm: “Chúng quan hệ gì?”

Trong lòng Kiều Dã bực bội.

Anh cô phong lưu, nhưng vẫn thấy khó chịu.

Kiều Dã: “Quan hệ dùng xong bỏ cũng là quan hệ.”

Tần Niệm luôn cảm giác bên màn hình như một chú chó con xù lông, ngoan ngoãn đến mức khiến ôm lòng mà xoa xoa.

Bất chợt, cô gặp :

“Tuần rảnh, sắp xếp chút thời gian, đưa A thị chơi.”

Kiều Dã khắp thế giới từ lâu.

vẫn thuận miệng hỏi:

“Chơi gì?”

Tần Niệm: “Chơi .”

Tim Kiều Dã khẽ rung động, trong đầu thoáng hiện đôi tay thon dài của cô, móng tay sơn hồng lấp lánh, mỗi động tình đều thích vuốt ve gương mặt , cuối cùng chạm môi , nghịch ngợm cùng lưỡi .

Miệng tiết thứ nước bọt kỳ lạ, lặng lẽ nuốt xuống.

Kiều Dã: “Em chơi , thế chơi gì?”

Tần Niệm tránh né: “Đi ?”

Cô chẳng kiên nhẫn, như thể câu tiếp theo sẽ tìm tình cũ .

Kiều Dã: “Tôi .”

Tần Niệm: “Nhớ tắm rửa sạch sẽ.”

Kiều Dã: “Tắm sớm thế làm gì, gặp mặt định làm ?”

Tần Niệm: “Ý là ở sân bay ? Được thôi, cũng từng thử.”

Kiều Dã: “Đồ biến thái.”

Tắt điện thoại, liền bạn bè từ phía ôm lấy vai :

“Xem gì mà dâm dê thế?”

Kiều Dã vội chỉnh sắc mặt, giả vờ che giấu:

“Bất ngờ nhận một triệu, chút vui thôi.”

“Trước đây kiếm tiền thấy vui như .”

Kiều Dã chạm tay lên khóe môi, chẳng phân biệt nổi nụ của là kiểu gì.

rõ, niềm vui tiền .

________________________________________

Ngày gặp Tần Niệm, Kiều Dã dậy từ sớm, chọn trang phục, làm tóc, đeo khẩu trang nhưng vẫn khó che vẻ trai.

Tần Niệm mặc bộ váy công sở, áo sơ mi trắng cổ khoét thấp, để lộ một mảng xương n.g.ự.c mời gọi.

Kiều Dã vô thức vén mái tóc nâu của cô xương quai xanh, hỏi:

“Ăn gì ?”

Tần Niệm liếc một lượt:

“Mặc thế lòe loẹt quá, hôm nay sự kiện ?”

“Không .” Kiều Dã cúi đầu , “Lòe loẹt , bình thường cũng ăn mặc thế .”

Tần Niệm tiến gần ,

“Còn xịt nước hoa nữa.”

Cổ họng Kiều Dã khẽ chuyển động:

“Tôi thói quen ngoài đều xịt nước hoa.”

Tần Niệm nheo mắt:

“Không mà xịt ?”

“Em tự coi quan trọng quá .”

Tần Niệm chậm rãi nhướng mi:

“Anh khi dối, tai sẽ đỏ ?”

Kiều Dã theo phản xạ đưa tay chạm vành tai:

“Vừa nãy ở ngoài lạnh quá.”

tai chẳng hề đỏ.”

“……”

Tần Niệm bước phòng chờ VIP, ngáp một cái, giãn gân cốt.

thích bữa sáng ở đây, bèn bảo Kiều Dã xuống tầng một mua bánh mì nướng.

“Nhớ chọn loại mới lò, càng giòn càng .” Tần Niệm móc tay , “ đợi một lát, chịu ?”

Kiều Dã rụt tay :

“Tôi bảo đưa lên là .”

“Anh điện thoại ở ?”

“Đó là tiệm của bạn .”

Tần Niệm chống cằm:

“Thì ông chủ đó là bạn , gặp một , trông cũng đấy. Anh bạn gái ?”

Động tác bấm điện thoại của Kiều Dã khựng :

“Em bệnh , đó là bạn .”

Tần Niệm bật :

“Tôi , chỉ quan tâm một chút thôi mà.”

“Em ngủ với nó thì .”

“Làm thể, bây giờ chỉ ngủ với thôi.” Cô hỏi: “Bạn rốt cuộc độc ?”

Kiều Dã thu điện thoại , lạnh mặt:

“Tôi tự mua cho em, đợi ở đây.”

Tần Niệm nhịn bật thành tiếng.

________________________________________

Kiều Dã vẫn còn lo cho vết thương của cô, mở balô chai lọ thuốc men.

Tần Niệm đưa tay lục qua, thất vọng:

là thuốc thật, món đồ tình thú nào ?”

Trán Kiều Dã đầy vạch đen:

“Em thể nghiêm túc một chút ?”

“Tôi thương nặng, chỉ bầm tím thôi, hai ngày là khỏi.” Nhìn cau , Tần Niệm thấy hứng thú, chủ động cởi nút áo :

“Lúc tới đây, tắm ?”

Ánh mắt Kiều Dã tối , trầm giọng khẽ đáp:

“Ừ.”

Trời thu ngày càng lạnh, Tần Niệm vốn quen cũng bật sưởi để giữ ấm, nhưng hôm nay cùng Kiều Dã dây dưa, cơ thể nóng đến mức khiến cô tắt hẳn lò sưởi, quấn lấy .

Cô xoay lưng về phía , Kiều Dã bóp cằm cô , hôn sâu đến si mê, gắn chặt rời.

Bị hôn đến mức vững, Tần Niệm đưa tay sờ gương mặt , lướt xuống tai.

Đôi tai đỏ ửng mềm mại quá mức, chẳng khác gì đôi môi mỏng .

Vừa chạm , Kiều Dã liền phát cuồng, khiến Tần Niệm đầu tiên rơi nước mắt vì khoái cảm quá độ.

“Kiều Dã…”

Chương 554 – Thật sự đau ?

Xong việc, Tần Niệm một nữa hỗn độn vết tích.

, trêu chọc:

Tiểu Hạ

“Anh thích để dấu vết đến ?”

Nhìn khắp là dấu răng, như thể chó gặm qua.

Kiều Dã mấp máy môi, vốn “Ai bảo em quyến rũ như ”, nhưng lời đến miệng khó mở, cuối cùng nuốt xuống.

Tần Niệm nhếch nhác đến mức mà vẫn quên trêu ghẹo:

“Lần đừng cắn nữa, chữ , ?”

Kiều Dã hiểu:

“Viết gì?”

“Chữ ‘正’ , mỗi làm một thì một nét, xem thể mấy chữ.”

Sắc mặt Kiều Dã đen :

“Tần Niệm, em bệnh ?”

Cái kiểu trò đùa mang tính sỉ nhục đó, thể để đàn ông áp dụng lên ?

Bị mắng, nụ của Tần Niệm cũng dần tắt, trong mắt ánh lên vài phần lạnh lẽo:

“Tôi với , tưởng là ai ? Anh dám mắng ?”

Kiều Dã sững .

Anh khẽ giải thích:

“Anh làm nhục em.”

Anh từng qua loại chuyện bẩn thỉu trong tiệc tùng — một phụ nữ biến thành món đồ chơi cho nhiều gã đàn ông, mỗi vạch một nét.

Tần Niệm thản nhiên:

“Cho dù là sỉ nhục cũng thích. Sao? Chơi nổi ?”

Nhìn gương mặt quyến rũ đầy kiêu ngạo , Kiều Dã bỗng nghẹn lời.

Cô là ai chứ? Là Tần Niệm, con gái độc nhất của nhà họ Tần, khối tài sản ngàn tỷ, chơi đùa đàn ông như cơm bữa.

Những thứ cô từng trải qua còn nhiều hơn những gì từng thấy.

Vậy mà còn ở đây thương xót cái gì?

Ngực Kiều Dã nặng trĩu, chỉ qua loa giúp cô lau :

“Ngủ .”

Tần Niệm lạnh giọng:

“Quay đây, xin .”

Anh đáp, trực tiếp sập cửa bỏ .

Môi Tần Niệm mím chặt, một cước đá lật bàn mặt.

Trong phòng vẫn còn vương vấn ấm ái tình, mười phút hai còn quấn quýt triền miên, lời tình nồng cháy bên tai.

Ấy mà giờ phút , vỡ là vỡ.

Cô rít một tiếng đầy phiền muộn, rút điếu thuốc châm lửa.

Tần Niệm đến đây là để xử lý công việc, nhưng chuyện lớn, chỉ vài tiếng xong.

Khi bước thì trời tối, cả ê ẩm, trong xe thế nào cũng thấy khó chịu.

Theo lý mà , một khi cô tức giận, Kiều Dã liền loại ngay.

cái tên khốn đó quá mạnh mẽ, đến mức bây giờ đây, giữa hai chân vẫn còn run rẩy, từng lúc nhắc nhở sự tồn tại của .

Muốn bỏ qua thì cam lòng.

Tần Niệm chống trán, mệt mỏi xoa thái dương.

lúc , một cuộc gọi đến.

Là từ một tiệm dược liệu nổi tiếng địa phương.

“Xin chào, tiểu thư Tần ? Buổi thuốc tắm cô hẹn sẽ bắt đầu một tiếng nữa, tiện đến , để chúng tới đón?”

Tần Niệm ngơ ngác:

“Thuốc tắm gì cơ?”

“Bạn cô gọi điện đặt mấy hôm nay.”

“Ai?”

“Một vị họ Kiều.”

Tần Niệm cúp máy, thoáng qua biển hiệu của tiệm dược liệu — chuyên điều dưỡng cơ thể, trị chấn thương bầm tím.

Cô bật vì tức:

là thằng nhóc ngốc, thủ đoạn cũng thật đặc biệt.”

Cơn giận trong lòng nháy mắt tan biến, cô bảo tài xế đổi hướng đến thẳng tiệm thuốc.

Đến nơi vẫn thấy Kiều Dã, tưởng quên chuyện . tới , tắm một lượt cũng chẳng .

Nước thuốc đen sì, nhưng hương thơm dễ chịu.

Ngâm một lúc, Tần Niệm liền cảm thấy lỗ chân lông thông thoáng, thoải mái tả xiết.

Mơ màng, cô tiếng cửa mở.

Hơi hé mắt, định xem tên phục vụ nào bất lịch sự, nhưng khi thấy rõ khẽ cong môi.

“Chà, ông chủ tiệm lai lịch gì ?” — gò má ướt át của cô ửng hồng quyến rũ — “Đến cả ngôi tầm cỡ như cũng mời tới để cho chơi.”

Kiều Dã bưng khay, mặt sầm sì đặt xuống, chẳng buồn để ý đến cô.

Tần Niệm liếc khay đồ — hương liệu và tinh dầu.

Cô nâng mắt lười nhác:

“Anh còn mát-xa?”

Kiều Dã lạnh lùng:

“Học qua.”

“Trong phim học ?”

Gân xanh trán Kiều Dã giật giật:

“Đầu óc em thể nghiêm túc chút ?”

“Ơ, một thiếu gia như mát-xa? Ngoài phim thì còn học ở ?”

Kiều Dã tức chứng minh:

“Anh học từ bác sĩ gia đình, giờ chỉ từng bấm huyệt cho ông nội.”

“Anh ngoan ?”

“…”

Anh đầu tới bên giường:

“Đừng ngâm nữa, đây xuống.”

Tần Niệm nhếch môi , trong lòng thầm nghĩ — nhận sai mà còn bày vẻ kiêu ngạo, đúng là đồ cẩu ngốc.

Cô nghịch nước, lười biếng :

“Mệt quá, bế .”

Chỉ vài giây im lặng, Kiều Dã cúi bế cô .

Thấy cô trần trụi, theo bản năng :

“Tắm thuốc cần cởi sạch .”

Cặp chân thon dài của Tần Niệm kẹp lấy hông :

“Thuốc tiếp xúc trực tiếp mới hiệu quả nhất chứ? Tôi đau chỗ nào nhất, chẳng lẽ ?”

Kiều Dã lập tức nhớ đến nơi đáng thương , lòng bàn tay siết chặt eo mảnh mai của cô.

Giọng mềm :

“Thật sự đau lắm ?”

Tần Niệm bĩu môi, hừ lạnh:

“Có đau thế nào cũng bằng đau lòng. Hôm nay thật oai phong đấy, đến cả cửa phòng cũng dám sập.”

Chương 555 – Không dừng

Tần Niệm làm nũng và nổi giận là hai thái cực khác .

Một nữ vương lạnh lùng cũng lúc mềm mại, khiến đàn ông khó lòng chống đỡ.

Kiều Dã đặt cô xuống giường, giữ lấy đôi chân trơn mượt, cúi đầu kiểm tra.

“Xin .” Anh nhỏ giọng .

Tần Niệm vốn để tâm mấy chuyện vụn vặt, nhưng thích chọc ghẹo :

“Khi đó tức giận như thế?”

Kiều Dã nhớ vẫn thấy nặng nề:

“Anh cảm thấy làm .”

“Có gì chứ, chỉ là chút tình thú giữa hai thôi mà.”

Nói cô chợt nhớ , ở phương diện còn non nớt, hẳn là một loại quy chụp thành tất cả.

Cô kiên nhẫn giải thích:

“Đó là sỉ nhục, bạn tình vợ chồng bình thường đều thể chơi. Giống như khi phụ nữ động tình gọi đàn ông là ‘ba’, chẳng lẽ thật sự là cha con ?”

Kiều Dã xong, biểu cảm càng thêm phức tạp:

“Sao cảm giác như đang học tiết giáo dục giới tính .”

Tần Niệm bật :

“Vốn dĩ chính là thế, tiểu xử nam.”

“Anh còn là nữa .”

trong suy nghĩ thì vẫn thôi.”

Tần Niệm nghĩ ngợi, cố tình trêu chọc:

“Không chỉ giường, bình thường cũng như trẻ con . Hở tí là đòi đoạn tuyệt với gia đình, bỏ nhà , cãi là sập cửa…”

Kiều Dã dứt khoát hôn lên môi cô, cho tiếp.

Một lúc , Tần Niệm đẩy , thở dốc.

Trong mắt Kiều Dã vương một tầng dục vọng mỏng, khiến ngũ quan vốn sắc nét càng thêm gợi cảm, mê .

Nụ hôn làm son môi của cô nhòe , l.i.ế.m sạch sẽ:

“Không hôn nữa ?”

Anh vẫn còn , cảm giác thế nào cũng chẳng đủ.

Bị nóng từ cơ thể thiêu đốt, cổ họng Tần Niệm khô khốc:

“Này… tới để mát-xa cho cơ mà, hôn cái gì mà hôn?”

Kiều Dã tỉnh táo :

“Ờ, quên mất.”

Tần Niệm bật khinh khích:

“Còn thương , xem sớm quên mất vẫn đang sưng.”

Kiều Dã tự nhiên mặt :

“Thấy thì sẽ nhớ ngay thôi.”

“Miệng lưỡi giỏi thật.”

Kiều Dã cô chăm chú, gương mặt xinh yêu mị khiến nóng nảy, vội vàng cởi dây lưng quần.

Tần Niệm khẽ tặc lưỡi.

Động tác của Kiều Dã chững :

“Sao thế?”

Cô dứt khoát gõ lên đầu :

“Cái trí nhớ tệ hại , bảo mát-xa cơ mà!”

Bị gõ, vành tai Kiều Dã lập tức đỏ bừng, cuống quýt cài thắt lưng:

“Ờ…”

Vốn chẳng rành kỹ thuật mát-xa, gặp thêm một yêu tinh như Tần Niệm, Kiều Dã chỉ cảm thấy như đang mộng du, chẳng còn chút sức lực nào.

Bàn tay dính đầy tinh dầu lướt qua tấm lưng mượt mà, trơn trượt đến mức khó mà khống chế, hết đến khác đều lạc nơi nên chạm tới.

Để phân tán sự chú ý, Kiều Dã chuyện cùng cô:

“Anh cứ tưởng em còn giận, sẽ tới nữa.”

Tần Niệm thoải mái nhắm mắt:

“Người của tiệm thuốc gọi cho nhắc ?”

“Không, cũng nhớ đó từng đặt cho em thuốc tắm.”

“Ồ? Ý là nếu hôm nay tới, cũng chẳng định dỗ ?”

“…”

Thực thì . Anh hối hận ngay khi bỏ .

Một đàn ông thể để mặc phụ nữ ở khách sạn khi xong chuyện? Lỡ xảy chuyện nguy hiểm thì ?

, thực từ đầu đến cuối từng rời khỏi tầng đó.

Trong lòng Kiều Dã vẫn còn vướng mắc một điều:

“Em chữ … chuyện đó em thường làm ?”

Tần Niệm:

“Chưa từng. Anh là đầu tiên đấy, mà còn trân trọng.”

Kiều Dã nửa tin nửa ngờ.

“Em mới là bừa.”

Tần Niệm mở mắt, liếc :

“Không tin , thế cái gì?”

Kiều Dã mím môi.

Cô nhàn nhã:

“Thực cái phần mềm chơi cũng là đầu. khi thấy bức ảnh đăng, kìm . Anh chọn ?”

Kiều Dã đầy tự tin:

“Tất nhiên vì dáng chuẩn.”

“…”

Bàn tay Kiều Dã bất giác mạnh hơn, khiến Tần Niệm kêu lên đau đớn:

“Anh chán sống hả!”

Anh nghiến răng:

“Anh cũng gặp nhiều .”

“Rồi , dùng ?”

“Nếu em xuất hiện muộn chút nữa, chắc dùng .”

“Ồ? Là gặp mặt mấy cô phần mềm tán tỉnh ?”

“…”

“Ha, chẳng cuối cùng cũng là ?”

Kiều Dã nhận , bất kể công thủ, đều chẳng đối thủ của Tần Niệm.

Chỉ thể lợi dụng thế mạnh bây giờ để áp chế cô.

Tinh dầu trơn nhẫy, nhưng sức lớn, ép chặt Tần Niệm trong ngực, khiến cô chẳng thể nhúc nhích.

Tần Niệm như con cá thớt, để mặc giở đủ trò.

chịu nổi thể lực và sức mạnh , nhỏ giọng cầu xin dừng .

trong lòng Kiều Dã bốc lên một ngọn lửa tà:

“Không dừng.”

đau quá mà…”

“Thuốc tắm vẫn còn nóng, lát nữa ngâm .”

“…”

Tần Niệm đang cố chấp, bèn vòng tay ôm lấy cổ , hôn vuốt ve:

“Được , là giỏi nhất, chị chỉ chọn một , ?”

Không ngờ sắc mặt Kiều Dã càng đen kịt, thẳng tay ép cô chặt lên tường.

Loading...