Hôm nay vận khí của Lâm Tích khá , những mối quan hệ cô tích lũy bấy lâu cũng phát huy tác dụng, cuối cùng chọn một mẫu gần như giống hệt .
Khách hàng đến xem, soi xét tới lui.
Không bắt bẻ , bà liền với Lâm Tích:
“Buổi tối cùng ăn cơm nhé?”
Lâm Tích mỉm :
“Xin phu nhân, hẹn ăn tối với chồng .”
Ánh mắt khách hàng khẽ liếc ngoài cửa sổ.
Lâm Tích theo tầm qua, liền thấy Mục Cửu Tiêu đang ngoài , chớp mắt mà dõi theo .
Tim cô khẽ run.
Ngoài trời lất phất tuyết, đầu mũi gió lạnh thổi đến ửng đỏ.
Anh khoác áo măng-tô đen, dáng thẳng tắp, cứng rắn, chẳng chút nào là lạnh.
Đôi mắt , chỉ chứa duy nhất hình bóng cô.
Lâm Tích vội sai Tiểu Ái mời .
Tiểu Ái chạy thuyết phục.
Mục Cửu Tiêu nhàn nhạt :
“Không , ở đây .”
Tiểu Ái co cổ :
“Ngài sẽ lạnh đấy ạ.”
“Không .”
Tiểu Ái cũng trong qua ô cửa kính.
Đứng ở góc , thể thấy trọn vẹn từng cử động, từng biểu cảm của Lâm Tích.
Trong phòng nghỉ ấm áp , chẳng thể nào thấy rõ bằng.
Tiểu Ái khuyên:
“Nếu Tổng Lâm, là ngài sang quán cà phê đối diện , đó cũng dễ chịu hơn.”
Anh chỉ buông hai chữ:
“Không cần.”
Tiểu Ái thở dài.
Tình yêu thật lợi hại, thể biến một đàn ông thành ngốc nghếch thế .
Mục Cửu Tiêu chịu , Lâm Tích cũng đành mặc .
Dù cũng da dày thịt cứng, lỡ lạnh đến mức nào, khó chịu cũng là chịu.
Khách hàng lẽ đoán hai cãi , cố tình kéo dài thời gian, để ngoài chịu lạnh thêm.
Lâm Tích hạ quyết tâm giải quyết chuyện , nên tâm ý tập trung.
Khi xong việc, trời tối.
Cô liếc ngoài, vẫn còn đó, ánh mắt sâu thẳm như chim ưng.
Sau khi tiễn khách, Tiểu Ái đưa đến một bó hoa cùng một hộp quà:
“Là con trai của vị phu nhân nhờ chuyển cho chị, Tổng Lâm, chị nhận ?”
Lâm Tích ôm hoa ngửi thử.
Hương thơm ngào ngạt.
Cô mệt mỏi hít sâu một , nghĩ đến đàn ông sắp đóng thành băng ngoài , tâm trạng bực bội cũng vơi ít nhiều.
Thật , lầm thể tha thứ.
Chỉ cần xả hết giận, nỗi buồn cũng thể khỏa lấp.
Cô mở chai nước hoa, ngửi thử:
“Tiểu Ái, em thích mùi ?”
Tiểu Ái gật đầu.
“Vậy em cầm dùng .”
Hoa thì cô ôm theo, tối nay sẽ ngâm bồn tắm hoa hồng.
Mục Cửu Tiêu thấy cô bước , liền cử động thể cứng ngắc, về phía cô.
“Rắc rối giải quyết xong ? Anh cho đưa mẫu tới, nhưng chắc còn đường.”
Môi tê cứng, năng vấp.
Lâm Tích gật đầu:
“Giải quyết xong , ăn thôi.”
Mục Cửu Tiêu nắm tay cô.
Lâm Tích rụt một tiếng vì lạnh, vội buông , nhét tay cô túi áo khoác của .
Anh sớm để ý đến bó hoa .
Rõ ràng là do gã đàn ông hôm nay đưa.
Anh nhịn, nhịn nổi:
“Hoa ai tặng, em quen ?”
Lâm Tích rõ, vòng vo:
“Chưa từng gặp, là con trai của khách hàng thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-422-lai-dau-co-hon-toi-chi-can-co-toi-thoi.html.]
Anh chua chát:
“Anh tưởng là bạn, em mới nhận hoa chứ.”
“Bạn nào tặng hoa hồng?” Lâm Tích bật . “Cậu thích em, em ly hôn để lấy . Hoa là để lấy lòng em.”
Mục Cửu Tiêu: “…”
Bị lạnh lâu cũng , nhưng vài câu của cô như d.a.o khoét thẳng tim.
Thật đáng ghét.
Anh hủy hết bộ hoa hồng đời.
giờ chẳng tư cách phát hỏa, chỉ nghẹn cứng cổ:
“Hoa nặng thế, để cầm.”
Lâm Tích đưa ngay cho :
“Đừng làm hỏng đấy.”
Anh nghiến răng:
“Chỉ là hoa thôi, em bao nhiêu cũng cho.”
“ em chỉ thích bó .”
Khớp tay kêu răng rắc.
Không xa, một chiếc xe thương vụ dài mở cửa, A Cát nhảy xuống, gọi to:
“A Tích!”
Trong lòng gọi gọi cái tên vô , nay thốt vô cùng trôi chảy.
Dù Mục Cửu Tiêu cạnh, vẫn sợ, mạnh dạn bước đến mặt Lâm Tích:
“A Tích, cuối cùng cũng gặp chị.”
Mục Cửu Tiêu lập tức căng , siết chặt eo cô, tuyên bố chủ quyền.
Lâm Tích ngờ A Cát cũng khá điển trai.
Cô mỉm :
“Có chuyện gì ?”
A Cát trẻ tuổi, kinh nghiệm nhiều, đỏ mặt :
“Em ngưỡng mộ chị, cũng thích chị, chị thể ký tên cho em ?”
Lâm Tích đơn thuần, thoải mái đồng ý:
“Được.”
A Cát đưa bút, chìa tay .
“Có thể ký thêm mấy chỗ , áo và mặt nữa.”
“Được.”
Mỗi cô đồng ý một tiếng “”, gương mặt Mục Cửu Tiêu sa sầm thêm một phần.
Sắp chạm đất đến nơi.
Ký xong tay và áo, Lâm Tích kiễng chân.
A Cát vội cúi xuống:
“Chị cần kiễng, em hạ thấp là .”
“Cảm ơn.” Lâm Tích tên lên mặt .
Tiểu Hạ
Chữ ký tiếng Anh lướt nhanh, nhưng dù nhanh đến cũng tránh khỏi sự gần gũi, cách giữa hai kề sát, như thể giây sẽ hôn lên, khiến tim gan Mục Cửu Tiêu nổ tung.
Ngay khoảnh khắc cô thu bút , liền kéo mạnh cô lòng, lạnh lùng với A Cát:
“Đủ , còn xong ! Không thấy chồng cô đây ?”
A Cát bình thản:
“Mục , làm gì quá đáng, chỉ là ái mộ vợ , xin một chữ ký thôi.”
“…”
Ái mộ cái rắm .
Lâm Tích cau mày:
“Anh nổi giận làm gì, là con trai khách hàng mà.”
Mục Cửu Tiêu siết chặt eo cô, xoay kéo .
A Cát vội gọi với:
“A Tích!”
Ánh mắt như d.a.o của Mục Cửu Tiêu lia sang.
A Cát vẫn liều:
“A Tích, nếu chị chán thì hãy báo cho em , em sẽ chờ chị ly hôn… Em thật sự thích chị, cho em cơ hội .”
Mục Cửu Tiêu kéo cô xa mấy bước.
Lên xe, đạp nát bó hoa, ném thùng rác.
Trong n.g.ự.c bốc lửa:
“Hắn thích em mà em còn ký tên cho ? Em tối nay sẽ làm gì với cái áo đó ?”
Lâm Tích lười biếng :
“Mẹ là khách hàng của em, em thể tỏ thái độ làm mất lòng ? Với , chỉ ký tên thôi mà, hôn em, cắn cổ em , đáng để nổi giận ?”
“…”