Truyện Lâm Tích và Mục Cửu Tiêu: Đừng hành nữa ông trùm đang theo đuổi vợ của anh - Chương 342: Nhất định phải như vậy à?

Cập nhật lúc: 2025-09-29 14:36:33
Lượt xem: 480

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Tích chuyện Khuynh Bạch quỳ, cô thẳng sẽ gặp. theo lời nhân viên, ai khuyên nổi; phận đặc biệt, quyết quỳ thì chẳng ai dám mạnh tay kéo . Thế nên mới nông nỗi.

Tống Yên đề nghị:

“Dù xảy cửa văn phòng, nhưng đều do cô tự nguyện. Cậu cần chịu trách nhiệm.”

Lâm Tích im lặng — mà im lặng thường là phản đối.

Tống Yên ngập ngừng:

“Cậu mềm lòng ?”

“Đến bệnh viện xem cô một chút.”

Tống Yên còn định , nhưng cắt ngang:

“Ít nhất xác nhận cô còn sống. Tôi rước thêm phiền.”

Nghĩ đến mối tình rối ren giữa cô và Mục Cửu Tiêu, Tống Yên chỉ thở dài:

“Được, cho mua ít quà.”

Tiểu Hạ

Trước cổng bệnh viện, Lâm Tích gặp Mục Cửu Tiêu. Gió thu quất ràn rạt; khoác áo gió đen, trầm tĩnh mà lạnh. Cà vạt bên trong chính là món cô tặng, vài phần dịu dàng nữ tính cũng chẳng xua bớt khí lạnh quanh . Sau lưng, Chu Thương cầm ô.

Hai cách bởi hai chiếc xe, lặng giây lát. Gió lạnh làm mắt cô cay, thoáng chốc cứ ngỡ đang trách . Có lẽ chẳng ảo giác: từ chuyện đó, cô cố chấp giữ cách, đẩy mối quan hệ xa dần. Em gái gặp nạn, như một ngòi nổ châm phần tính khí vốn kìm nén.

Anh gì, bước thật nhanh bệnh viện, mặc mưa bụi ướt bờ vai. Lâm Tích lặng lẽ theo .

Đến thang máy, Chu Thương đỡ lấy giỏ quà:

“Mục tổng bảo tay cô vẫn bỏng, đừng xách nặng, đặc biệt dặn chờ.”

Thực dặn kỹ thế, chỉ là Chu Thương đỡ.

“Cảm ơn.”

“Lâm tiểu thư, Mục tổng trách cô.”

Lâm Tích bước thang máy:

“Tôi sai.”

Gần đây Lâm Tích mở rộng mảng kinh doanh, bận tối mặt. Cô ít viện. Khuynh Bạch tỉnh nhưng tạm . Lúc cô định rời , Mục Cửu Tiêu cố ý tiễn.

Anh nắm tay cô, ngón tay khẽ vuốt mu bàn tay như chút ấm áp ngày xưa. Lòng cô chỉ dềnh lên vị chua.

“Anh xem dự án mới của em . Tất cả đều nhắm nhà họ Đồng. Anh em họ phá sản, nhưng cách làm bây giờ quá vội, dễ chịu thiệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-lam-tich-va-muc-cuu-tieu-dung-hanh-nua-ong-trum-dang-theo-duoi-vo-cua-anh/chuong-342-nhat-dinh-phai-nhu-vay-a.html.]

“Tôi chừng mực.”

nếu thích thì cứ làm. Xảy chuyện gánh.”

“Không cần.”

Ánh mắt khiến cô né tránh. Cô kiên quyết:

“Đừng để Mục Khuynh Bạch tới văn phòng tìm nữa.”

“Con bé đến hai mươi lăm, tù thì quá tàn nhẫn. Em rút đơn, đưa nó qua A quốc, từ nay xuất hiện mặt em.”

Cô còn trả lời, khẽ:

“Nó phạm, chịu. Em thế nào, cứ trút lên .”

Đôi mắt cô ửng đỏ:

“Em nhường .” Giọng bình tĩnh, “Em cũng là , cũng cần giải tỏa. Sao đợi nó tìm cách đưa , mà đến thuyết phục em?”

“Trong đoạn ghi hình, đó Khuynh Bạch.” — vẫn câu cũ. Nếu cô, chẳng trúng kế Đồng gia?

Lâm Tích bật lạnh:

“Anh chứng minh nó vô tội, thì nó chỉ thể làm ‘kẻ c.h.ế.t ’.”

Mục Cửu Tiêu mím môi:

“Nhất định thế ?”

“Nếu c.h.ế.t là em gái , là cha , còn độc hơn .”

Cửa thang máy mở, Đồng Quân Nghiêm bước .

Thấy hai cạnh , mắt thoáng đổi. Lạnh sương phủ kín đáy mắt Mục Cửu Tiêu ngay khi thấy .

Biết sắp va chạm, Lâm Tích rời , để tiễn.

Đối mặt Mục Cửu Tiêu, Đồng Quân Nghiêm nhếch môi:

“Nghe Mục Khuynh Bạch ngất văn phòng Lâm Tích. Giờ thế nào ?”

Giọng điệu nửa đùa nửa thật, chẳng rõ quan tâm châm chọc.

Lửa giận tích tụ bùng nổ. Mục Cửu Tiêu tung một cú thẳng mắt, bầm tím tức thì.

Đồng Quân Nghiêm kịp trở tay, đập tường. Anh để thở, túm cổ áo quật xuống đất, đ.ấ.m liên hồi; tiếng xương rạn, cơ bắp rách rợn . Hắn áp đảo, kịp chống.

Đến khi bác sĩ lao tới, gần như tắt thở. Mục Cửu Tiêu kéo , còn hùng hổ đá thêm một cú, khiến phun máu.

Loading...