— Có chuyện gì ?
Âm báo tin nhắn khiến Hạ Tứ lập tức tỉnh táo. Anh nắm chặt điện thoại, mở ngay khung trò chuyện.
— Ừm, thăm xong thì đến bệnh viện một chuyến. Tôi đồ đưa cho em.
Ngón tay Nguyễn Thanh Âm dừng bàn phím. Anh chuyện cô thăng chức thất bại — lẽ chỉ đơn giản là gặp.
Cô đáp ngắn gọn một câu, cất điện thoại túi.
“Có chuyện gì ?” — Dì Trần lo lắng hỏi.
Truyện nhà Xua Xim
Nguyễn Thanh Âm lắc đầu, dùng ký hiệu trấn an:
【Không dì, cháu . Nhờ dì chăm sóc ba giúp cháu.】
“Đó là việc nên làm mà.” — Dì Trần mỉm , mật véo nhẹ mũi cô.
Nguyễn Thanh Âm , sang giường bệnh. Tóc cha nuôi dài rối, bạc trắng, phủ gần hết trán.
“Người già , còn minh mẫn. Mỗi cắt tóc đều sợ hãi, còn giật kéo cắn một miếng.”
Dì Trần đoán suy nghĩ của cô, giải thích chắn để cô gần.
“Có y tá chỉ mới bước kiểm tra, ông đẩy ngã.”
Lời bà dứt, đàn ông ném mạnh vỏ chuối , suýt trúng Nguyễn Thanh Âm. Ông chẳng hề , vẫn đó như một đứa trẻ, mắt dán TV.
Thỉnh thoảng gặp món ăn thích, ông vỗ tay, khanh khách:
“Ăn, ăn…”
Nước dãi chảy bên khóe môi. Dì Trần vội lau, khẽ hiệu cho cô đừng để tâm.
Nguyễn Thanh Âm gật đầu, định dậy rời , nhưng một bàn tay nắm chặt cổ tay.
“Đừng … bé .”
Ông vẫn lẫn, nhận nhầm cô là một đứa trẻ, cố dỗ bằng thổi “phù phù”.
Dì Trần hoảng hốt: “Mau , già phát bệnh .” Bà cố tách ngón tay ông, nhưng càng gỡ ông càng siết chặt.
Nguyễn Thanh Âm kiên nhẫn, dấu nhẹ nhàng như dỗ trẻ:
【Cháu đây, mai cháu tới.】
Kỳ lạ , ông thật sự buông tay, còn nghiêm túc gật đầu:
“Được, mai gặp.”
Cổ tay cô hằn vệt đỏ. Nhìn đàn ông mặt, lòng cô đau nhói.
Một từng kiêu hãnh, thông minh, từng dám dấn làm ăn, giờ chỉ còn là đứa trẻ trong xác lớn.
Cô nhớ cha nuôi ngày xưa — đầu tiên trong khu chợ dám bán buôn hải sản giá cao, tự lái xe khắp nơi tìm nguồn hàng tươi nhất.
Đôi mắt ông khi sáng rực tham vọng, ánh lên ý chí bao giờ chịu khuất phục.
Tai nạn năm hủy hoại tất cả.
Mẹ nuôi qua đời tại chỗ, cha nuôi tổn thương não, trí nhớ mờ mịt, chỉ còn nhận thức mơ hồ, suốt đời liệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-79-dieu-tri-chung-mat-ngon-ngu.html.]
Nguyễn Thanh Âm cúi đầu đôi mắt đục ngầu của ông, trong lòng tràn ngập chua xót.
Một từng vững vàng như núi, giờ chỉ còn là cái bóng vô hồn, cô thật lâu mà chẳng nhận .
Điện thoại trong túi rung lên. Nguyễn Thanh Âm giật , rút tay , cố nở nụ .
“Đi đường cẩn thận nhé.” — Dì Trần tiễn cô, dúi tay túi trái cây.
“Lần đừng mang gì đến, ba cháu ăn hết, dì cũng thích ăn ngọt.”
Nguyễn Thanh Âm lắc đầu, đặt túi trở :
【Dì như của cháu, đừng khách sáo, xa lạ lắm.】
Dì Trần mỉm : “Đi đường chậm thôi. Có chuyện gì thì nhắn tin.”
Cô lái xe đến bệnh viện nơi Hạ Tứ điều trị.
Đứng cửa phòng, cô hít sâu, điều chỉnh nét mặt, gõ cửa.
Cánh cửa mở gần như ngay lập tức.
Nguyễn Thanh Âm giữ biểu cảm bình thản — dường như nỗi uất ức hôm qua đều từng tồn tại.
Cô tin chắc hiểu ngôn ngữ ký hiệu, nên mới dám thổ lộ hết nỗi đau khi .
“Đi thăm cha em ?” — Hạ Tứ hỏi, giọng nhẹ mà rõ.
Từ “cha” khiến cô thoáng sững . Dù , danh nghĩa, cô vẫn là con gái của Nguyễn Chính Tường.
Cô gật đầu, dấu:
【Anh gọi đến, chuyện gì ?】
Mới ký hiệu một nửa, cô dừng , chuyển sang gõ chữ điện thoại, giơ cho xem.
“Không làm hôm nay ?” — Anh bất chợt hỏi, giọng như thể vô tình.
Nguyễn Thanh Âm khựng , sắc mặt tái. Cô tưởng chuyện thăng chức thất bại, tim đập loạn nhịp.
Ngón tay cô lơ lửng bàn phím, nên trả lời thế nào.
“ Tôi đặt hai vé máy bay Mỹ. Có một chuyên gia thần kinh hàng đầu, đưa em đến khám.”
Giọng trầm nhưng dứt khoát. “Nếu rảnh, cứ nghỉ phép năm cũ .”
Nguyễn Thanh Âm thoáng thở phào, nhưng lòng vẫn nặng nề.
Cô mắc chứng mất ngôn ngữ do chấn thương tâm lý từ năm mười bảy tuổi — khi vụ tai nạn xảy .
Bác sĩ từng , thuốc nào phẫu thuật nào thể chữa dứt điểm. Có thể hồi phục, thể — chẳng ai khi nào.
Cô mím môi, gõ nhanh:
【Nhất định ?】
Hạ Tứ cô, ánh mắt kiên định sâu thẳm:
“Em định cứ như thế mãi ? Không , thể bộc lộ cảm xúc, giữ tất cả trong lòng ư?”
Nguyễn Thanh Âm khẽ run, chậm rãi gật đầu.
Cô , hiểu sự nghiêm túc trong lời — và cũng hiểu, , thật lòng giúp cô thoát khỏi bóng tối.