Trần Dật cúi đầu chiếc váy đỏ dính một mảng lớn vết bẩn, cau mày tỏ vẻ khó chịu.
“Không , mua cho em cái khác.” Anh cưng chiều đưa tay véo nhẹ sống mũi Nguyễn Vi Vi. khi sang phía nhân viên khách sạn, nét mặt dịu dàng liền biến mất, giọng trở nên lạnh lùng, hách dịch:
“Số thẻ nhân viên của cô là bao nhiêu? Tôi khiếu nại.”
Nguyễn Vi Vi lập tức nũng nịu nép n.g.ự.c , lườm phục vụ, trong lòng hả hê vì chống lưng.
“Có chuyện gì xảy ?” Một đàn ông mặc vest, dáng vẻ là lãnh đạo cấp cao của khách sạn, vội vàng bước đến. Quản lý như bắt cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng cúi đầu giải thích tình hình.
Người quản lý cấp cao điều, lập tức mỉm , thái độ cực kỳ khiêm nhường:
“Thật sự xin vì sự cố mong . Tôi mặt nhân viên gửi lời xin , khách sạn sẽ bồi thường bộ thiệt hại. Chiếc váy hội của tiểu thư chúng sẽ chi trả theo giá trị thị trường, ngoài đền thêm năm mươi nghìn tệ tiền mặt. Hai vị thấy chứ?”
Đây là cách xử lý khôn ngoan nhất — dùng tiền dập ồn ào, giữ thể diện cho khách quý, tránh ảnh hưởng đến hình ảnh Hạ Thị, đơn vị thuê trọn khách sạn tổ chức tiệc tất niên hôm nay.
Chỉ cần yên chuyện, bồi thường bao nhiêu cũng chẳng đáng là gì so với thiệt hại danh tiếng nếu để ầm ĩ.
Trần Dật đập bàn:
“Năm mươi nghìn? Các coi thường chúng quá ? Một chiếc váy thế mà chỉ đáng giá chừng đó ?”
Nghe yêu quát, Nguyễn Vi Vi càng thể, giọng the thé chen :
“Cô phục vụ còn là do tự va , xem tức chứ!”
Lãnh đạo khách sạn toát mồ hôi, cố gắng nở nụ hòa giải:
“Hai vị mong xử lý thế nào mới lòng?”
Trần Dật ngẩng đầu, ánh mắt khinh khỉnh, giọng điệu càng thêm kiêu ngạo:
“Tôi gặp tổng giám đốc của các . Những cấp bậc nhỏ như mà cũng xứng chuyện với ?”
Những xung quanh đồng loạt xì xào.
Dù là kẻ chậm hiểu nhất cũng thấy rõ — hai cố tình gây chuyện. Ai thật sự lúc cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Không khí trở nên ngột ngạt, lãnh đạo khách sạn chỉ im lặng chịu trận.
Ngay lúc , một giọng nam trầm bình tĩnh vang lên qua loa hội trường:
“Kính thưa quý vị, là Từ Gia Thụ, Trợ lý hành chính đặc biệt của Tổng giám đốc Tập đoàn Hạ Thị.
Buổi lễ khai mạc tiệc tất niên sắp bắt đầu. Xin mời quý khách mang theo thiệp mời, cổng theo thứ tự.”
Giọng đều đều nhưng cực kỳ uy.
Chỉ trong tích tắc, đám đông xung quanh lập tức tản . Không ai dám nán xem kịch nữa — gây chuyện ở sân nhà của Hạ Thị chẳng khác nào tự tìm chết.
Thư ký Từ nở nụ đúng chuẩn mực, từ đầu đến cuối thèm liếc Trần Dật và Nguyễn Vi Vi lấy một cái.
Khi rời , sang lãnh đạo khách sạn, giọng vẫn bình tĩnh mà mang sức nặng ngàn cân:
“Khả năng xử lý sự cố của quý công ty còn cần cải thiện. Tổng giám đốc Hạ hài lòng. Dự án hợp tác tour du lịch đoàn quý tới… lẽ cần xem xét .”
Một lời nhẹ như gió, mà lạnh đến tận xương.
Lãnh đạo khách sạn mặt cắt còn giọt máu.
Trần Dật c.h.ế.t trân, ánh mắt đảo quanh, gương mặt vốn ngạo nghễ bỗng tái .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-67-mon-hang-via-he-tri-gia-hang-trieu.html.]
Thiệp mời dự tiệc tất niên của Hạ Thị, cầu cạnh, quà cáp đủ loại mới xin . Đây vốn là cơ hội để vực ngân hàng Trần Thị đang bên bờ sụp đổ.
Hai năm gần đây, ngân hàng gia đình của các ngân hàng quốc doanh chèn ép, dòng tiền đứt đoạn, khách hàng rút vốn. Nếu nhờ dịp kết giao với những doanh nhân tầm cỡ ở Hạ Thị, họ sẽ chẳng còn lối thoát.
Bây giờ… vì một chiếc váy bẩn, sắp đắc tội với Hạ Tứ — nắm trong tay quyền sinh sát thương trường Kinh Bắc.
Trần Dật cắn răng, giọng gượng gạo:
“Vi Vi, tiệc sắp bắt đầu , chúng đừng ở đây nữa. Chỉ là một chiếc váy thôi, bẩn thì bẩn. Đi cái khác.”
Nguyễn Vi Vi trừng mắt:
“Anh bảo em mặc váy bẩn thế dự tiệc ?”
Anh kiềm chế đến cực hạn, gương mặt thoáng cau:
“Nếu em thấy mất mặt, thì về .”
“Cái gì? chẳng tận dụng cơ hội kết giao với giới doanh nhân —”
Trần Dật lạnh lùng cắt lời:
“Anh từng dẫn em theo. Không ở thì cứ .”
Nguyễn Vi Vi c.h.ế.t sững.
Trước mặt bao , lưng bước , để cô đó, môi run run, nước mắt rưng rưng — tủi nhục tin nổi.
Cả cảnh tượng lọt mắt Nguyễn Thanh Âm.
Khóe môi cô cong lên, ánh mắt lạnh như gương:
“Một gã đàn ông m.á.u lạnh, một cô em nuôi giả tạo — quả đúng là cặp trời sinh.”
“Cuối cùng cũng tìm thấy !”
Giọng Bạch Oanh Oanh vang lên từ phía . Cô chạy đến, thở :
“Khách khứa đều hết , còn đây làm gì—”
Câu dừng giữa chừng. Ánh mắt cô sáng rực khi thấy Nguyễn Thanh Âm.
“Trời ơi! Hôm nay quá !”
Bạch Oanh Oanh vòng quanh cô hai vòng, xuýt xoa lẩm bẩm:
“Ngày thường nên trang điểm như ! Nhìn cái váy xem, bông tai, vòng cổ… ơ? Ở ? Hàng giả mà tinh xảo ghê nha, y như thật !”
Nguyễn Thanh Âm nghẹn lời.
Cô trả lời , chỉ đành mỉm . Dù vòng cổ và bông tai kim cương đều là đồ thật, nhưng cô cũng chẳng là của thương hiệu nào.
Thấy bạn chờ đợi, cô đành nhanh tay gõ mấy chữ:
Mua ở quầy hàng vỉa hè khu thương mại.
“Hả? Vỉa hè á?” Bạch Oanh Oanh trợn tròn mắt, lập tức khanh khách:
“Vỉa hè gì mà làm khéo thế , đừng là hàng fake cao cấp nha? Dù thì quá trời. À, kìa kìa—”
Truyện nhà Xua Xim
Cô bất ngờ kích động dùng khuỷu tay huých nhẹ Nguyễn Thanh Âm, hạ giọng với vẻ đầy phấn khích:
“Bạn trai đến kìa!”