Truyện Hà Tổng tuyệt tử? Kết hôn với người câm? - Nguyễn Thanh Âm - Chương 55: Vợ của anh ấy

Cập nhật lúc: 2025-11-07 14:31:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của Kiều Tây như một gáo nước lạnh, dập tắt tia nhiệt huyết và hy vọng lóe lên trong lòng cô.

Nguyễn Thanh Âm rơi trạng thái tự nghi ngờ — chẳng lẽ cô thật sự chỉ là thừa trong mối quan hệ ?

Mối tình bảy năm giữa Hạ Tứ và Kiều Tây kết thúc bằng tan vỡ, còn cô — chỉ vì một đêm hoang đường, trở thành Hạ phu nhân mà bao ngưỡng mộ. Một câm thể mắt công chúng, khiến cuộc hôn nhân thể công khai.

Cô giống như kẻ trộm, lén đánh cắp hạnh phúc đáng thuộc về khác, chiếm giữ vị trí vốn dành cho . Giờ đây, cô chỉ thể trong góc tối, lặng lẽ khác ở nơi ánh sáng.

Thư ký Từ liên tục xem giờ, thắc mắc vì phu nhân vẫn đến. Bất chợt, thấy bóng dáng mảnh khảnh quen thuộc đang qua cửa phòng bệnh.

Anh nhanh chóng bước tới, dừng lưng cô, khẽ gọi:

“Phu nhân, ?”

Nguyễn Thanh Âm giật , thu vẻ mặt buồn bã. Cô lấy điện thoại , nhanh chóng gõ vài dòng:

Anh thế nào ?

Vết thương nghiêm trọng ?

Tại xảy tai nạn?

Thư ký Từ thấp giọng an ủi:

“Hiện tại qua nguy hiểm. Bác sĩ rách nhiều mô mềm, gãy xương phức tạp ở cánh tay , trán vết thương nghi ngờ xuất huyết nội sọ, cần theo dõi thêm.”

Nguyễn Thanh Âm nhíu mày, đôi mắt lo lắng:

vẫn hôn mê? Xe rơi xuống vách núi thế nào?

Người ở nhà cũ chuyện ?

Ánh mắt cô chất đầy ưu tư. Dưới ánh đèn trắng bệnh viện, hàng lông mày mảnh run khẽ, đôi vai gầy khẽ nhấp nhô theo nhịp thở dồn dập.

Thư ký Từ mà thầm nghĩ — nếu tổng giám đốc Hạ thấy cảnh , chắc chắn sẽ cảm động.

“Nguyên nhân tai nạn vẫn đang điều tra,” đáp nhỏ, “Có thể do đường núi trơn và kịp giảm tốc. Hôn mê là do thuốc mê phẫu thuật. Ngoài cô , báo cho ai trong nhà cả, sợ lớn lo lắng. Đợi tỉnh tính tiếp.”

Nguyễn Thanh Âm khẽ gật đầu, mắt vẫn hướng về phía cửa phòng bệnh, ánh mong ngóng sợ hãi.

“Cô ?” Thư ký Từ hỏi khẽ.

Cô khẽ , lắc đầu, gõ:

Thôi, đợi ở ngoài cũng .

Thư ký Từ còn định khuyên, thì tiếng động trong phòng vang lên. Anh vội đầu — Hạ Tứ tỉnh.

Trên gương mặt còn vài vết trầy, trán quấn băng trắng, cánh tay bó bột, khắp chi chít vết thương. Dáng vẻ lúc chật vật đến đáng thương.

Hạ Tứ cau mày, thể gần như thể cử động. Ánh mắt đảo quanh căn phòng, đó từ từ rút tay trái về.

Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Anh liếc Kiều Tây đang bên, giọng khàn nhưng vẫn cay nghiệt:

“Tôi c.h.ế.t , gì mà ?”

“Phì phì, đừng gở. Anh lo cho thế nào ?” Kiều Tây nghẹn ngào, tiếng nức nở lẫn trong giọng nũng nịu.

Trần Mộc Dã hiểu khí, nhanh miệng chen :

“Tứ ca, hoạn nạn mới thấy chân tình! Lần đầu tiên thấy chị Tây Tây dữ , y như vòi nước khóa ! Lúc đó lái xe kiểu gì thế? Đường núi cua gấp, giảm tốc, làm bọn sợ c.h.ế.t khiếp!”

Hạ Tứ nhắm mắt, thèm đôi co. Cổ nẹp cố định, chỉ thể đảo mắt quanh, dường như đang tìm ai đó.

Thần Bội tiến gần:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-55-vo-cua-anh-ay.html.]

“A Tứ, tìm gì thế?”

Hạ Tứ thấy gặp, thoáng thất vọng. nhanh chóng che giấu cảm xúc, bình thản :

“Từ Gia Thụ ?”

Thư ký Từ vội vàng bước tới, cảm xúc dâng trào. Anh theo Hạ Tứ bao năm, từng nhắc đến tên. Giờ phút , trái tim run rẩy:

“Tôi đây, Tổng giám đốc chỉ thị gì ạ?”

Hạ Tứ nâng tay trái yếu ớt, chỉ quanh phòng:

“Mấy , ngoài hết. Tôi là bệnh nhân, cần yên tĩnh nghỉ ngơi.”

Trần Mộc Dã trợn mắt:

“Tứ ca! Anh tụi mất bao nhiêu công mới kéo từ vách núi lên ? Đội cứu hộ tới, bọn liều mạng xuống vác lên! Anh mở mắt là đuổi tụi liền, ?”

Hạ Tứ liếc mắt, mệt mỏi đáp:

“Thế mày là chó lừa? Mau cút .”

Thần Bội khẽ, kéo tay Trần Mộc Dã:

“Đi thôi.”

Mấy còn cũng lục tục rời khỏi phòng, chỉ còn Kiều Tây vẫn đó, hề nhúc nhích — như thể lời đuổi ban nãy dành cho cô.

“Cô ?” Hạ Tứ nghiêng đầu hỏi, giọng lạnh.

“Tôi chăm sóc .” Kiều Tây khẽ , ánh mắt cầu xin.

“Không cần. Ở đây thiếu chăm .” Anh mặt , giọng dứt khoát.

Mọi hiểu tính đổi. Không ai dám can thiệp.

Không khí trở nên lặng ngắt.

Truyện nhà Xua Xim

Ngoài hành lang, Nguyễn Thanh Âm vẫn , thỉnh thoảng xuống ghế dài.

“Ầm” — cửa phòng bệnh mở .

Một nhóm , trông thấy cô thì đồng loạt sững . Trong ánh mắt họ ánh lên vài phần ngạc nhiên xen lẫn thấu hiểu — thì đây là lý do Hạ Tứ đuổi họ.

“Còn mau ?” Hạ Tứ định lên tiếng trách, nhưng ánh mắt bỗng dừng — nơi cửa phòng, tìm bấy lâu đang đó.

Đôi môi khô khốc của khẽ mấp máy, giọng trầm khàn:

“Hạ phu nhân, ? Tôi khát nước.”

Không khí lập tức đông cứng.

Kiều Tây cam lòng, vội dậy:

“Để rót nước cho . Tôi ở chăm sóc .”

bưng cốc nước tới, định đỡ dậy, nhưng Hạ Tứ nghiêng đầu tránh, hề để tâm. Ánh mắt chỉ dừng nơi Nguyễn Thanh Âm, ánh như đang ép cô tiến gần.

Nguyễn Thanh Âm hiểu — cô thể trốn mãi.

Cô hít sâu, bước phòng bệnh. Thấy cốc nước Kiều Tây rót, cô thử nhiệt độ, lấy tăm bông từ ngăn kéo, chấm nước, cẩn thận lau đôi môi khô nứt của .

Động tác của cô nhẹ nhàng, tỉ mỉ, tự nhiên như từng chăm bệnh lâu năm.

So với cô, Kiều Tây dù cam tâm đến cũng dám lên tiếng. Dù , cô cũng chẳng thể làm những điều tinh tế .

Loading...