Nguyễn Thanh Âm né tránh những câu hỏi trần trụi, gỡ khỏi cánh tay bật dậy xuống giường.
“Gấp gì?”
Hạ Tứ khoanh tay, ánh mắt tham lam lướt qua cô. Anh vỗ vỗ trống bên cạnh:
“Tôi mệt, ngủ với thêm lát nữa.”
Cô trừng mắt, lấy điện thoại gõ: 【Hôm nay là ngày quan trọng, thể để lớn chờ thêm.】
Hoạt động tế tổ hằng năm là nghi lễ long trọng của một gia tộc lớn như Hạ thị. Xét cả tình lẫn lý, trẻ đều nên dậy sớm mà lo liệu.
Hạ Tứ chán nản “chậc” một tiếng:
“Hạ phu nhân, cô đúng là làm tụt hứng.”
Nói nhưng vẫn dậy “thành thật”, phòng đồ, chọn vest, đồng hồ, cà vạt. Thân hình cao ráo, vai rộng eo hẹp, đúng là khuôn mẫu trời sinh cho trang phục.
Bộ vest đen cao cấp ôm lấy dáng , chất vải, đường cắt may và khí chất lạnh lùng của cùng tôn , toát lên vẻ trang nghiêm của kẻ ở vị thế cao.
Anh đưa cà vạt cho cô, hất cằm hiệu.
Nguyễn Thanh Âm khẽ nhíu mày, vẫn ngoan ngoãn kiễng chân thắt. Động tác cô vụng về, nút thắt lệch.
Cô hài lòng, định tháo làm thì cổ tay giữ lấy, cầm tay chỉ việc, chậm rãi dạy cô.
Tim cô đập nhanh, như dội thẳng lồng ngực. Dưới ánh bình minh, đây là đầu họ cận mà bình yên đến .
“Học ?”
Hạ Tứ một tay đút túi, nheo mắt lười biếng, cố ý đầy ẩn ý:
“Lần sẽ kiểm tra.”
Nguyễn Thanh Âm thần sắc nhạt, chỉ khẽ gật đầu.
Truyện nhà Xua Xim
Những mẩu chuyện thường nhật giản đơn như thế, thật khó tin xảy giữa họ. May là Hạ Tứ quấn quýt quá lâu; chỉnh tề xong, dẫn cô xuống lầu.
Người lớn sắp xếp đấy, ăn sáng xong ở phòng khách chuyện trò. Sophia ôm iPad chơi game, thỉnh thoảng ngẩng đầu về tầng hai.
“Ôi! Cuối cùng họ cũng xuống !”
Cô bé lập tức bật dậy khỏi sofa, niềm vui hiện rõ.
Nguyễn Thanh Âm vốn thói quen ngủ nướng; chỉ là tối qua chợp mắt mơ màng, Hạ Tứ an phận cởi đồ ngủ của cô, giằng co đến khuya mới cho cô yên.
Kẻ lừa đảo — rõ ràng sẽ xảy chuyện cô lo.
Hạ Tứ như việc gì, đối diện ánh của lớn cũng chẳng lúng túng, thản nhiên sải bước đến khu ăn uống.
Dì giúp việc bưng trái cây, đồ ăn nóng hổi từ bếp lên.
Nguyễn Thanh Âm thì thể tự nhiên như . Cô cung kính dấu chào .
Không khí thoáng ngưng . Thái Thục Hoa hắng giọng, sắc mặt khó coi:
“Làm dâu mà ngủ nướng, để lớn chờ. Ngày tế tổ lớn như cũng điều!”
Bà cụ Hạ ha hả, chẳng bận tâm:
“Thôi nào, trẻ con ngủ nhiều là phúc. Mau ăn sáng với Tiểu Tứ , lát còn chạy lên Nam Sơn, đường xa lắm.”
Nguyễn Thanh Âm khổ, ngoan ngoãn cạnh Hạ Tứ, dám thở mạnh trong ngôi nhà , như con rối giật dây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/truyen-ha-tong-tuyet-tu-ket-hon-voi-nguoi-cam-nguyen-thanh-am/chuong-28-hoa-nhap-gia-dinh.html.]
Cô ăn uống qua loa, miễn cưỡng húp vài ngụm cháo kê đặt bát xuống.
Hạ Tứ liếc cô, nhắc khẽ:
“Ăn thêm , lát leo núi sức bắt cõng.”
Cô lắc đầu, gõ: 【Ăn no .】
Anh khuyên nữa, tiếp tục ăn đúng phép tắc, chẳng vội vàng. Đợi các dì giúp việc xách hộp đồ ăn và trái cây lên xe, mới thong thả dậy, còn tiện tay nhét vài thanh sô-cô-la túi.
Ba vị trưởng bối dẫn Sophia chiếc Range Rover đen kín đáo; theo là hai chiếc Bentley — một chở vợ chồng Hạ Chính Đình. Hạ Tứ khăng khăng tự lái một chiếc, Nguyễn Thanh Âm tất nhiên cùng.
Vừa thấy , Sophia la ó đòi qua xe của Hạ Tứ; đồng ý, cô bé hớn hở chạy sang.
Nam Sơn ở Kinh Bắc phong thủy cực . Mảnh đất tấc vàng tấc ngọc thuộc về Hạ thị; hai mươi năm quy hoạch thành nghĩa trang gia tộc cao cấp, mở cửa cho ngoài.
Nguyễn Thanh Âm thoáng kinh ngạc — cô đánh giá thấp thực lực nhà họ Hạ. Có lẽ thế lực của họ đan rễ sâu hơn cô tưởng nhiều.
Xe dừng ở sườn núi. Hai bên bậc đá quanh co là hàng tùng xanh thẫm, đỉnh núi mờ trong mây.
Vài vệ sĩ lực lưỡng xuống xe, xách hộp đồ ăn, trái cây; lớn chống gậy, dìu, bắt đầu leo.
Sophia hăm hở nhảy nhót, nhanh chóng bỏ xa đoàn, leo ngắm cảnh.
Nguyễn Thanh Âm ngoan ngoãn theo , hít những luồng gió mát; thỉnh thoảng vài tiếng chim hót vọng . Chẳng mấy chốc, cô mệt rã rời.
Mấy vị trưởng bối vẫn khỏe, nghỉ cũng đuối. Khoảng cách giữa cô và đoàn mỗi lúc một xa; cô thầm trách bữa sáng ăn quá ít.
Hạ Tứ như linh cảm, xuống vài bậc đến mặt cô, bóc một thanh sô-cô-la, đưa tận môi:
“Không leo nổi thì đừng cố. Cô còn bằng cả ông bà nội.”
Vị đắng ngọt tan đầu lưỡi, cô mới hồi chút sức.
Nguyễn Thanh Âm thở dốc, nhưng vẫn dám dừng. Trưởng bối còn kiên trì, cô thể yếu đuối?
“Ổn ? Hay cô đợi ở đây. Dù thêm bớt một cũng chẳng ai để ý.”
Hạ Tứ những giọt mồ hôi lấm tấm trán cô, giọng vô thức dịu .
Nguyễn Thanh Âm đưa tay xin thêm một thanh sô-cô-la, ngậm xong mới gật đầu, kiên quyết leo tiếp.
Không lay chuyển cô, Hạ Tứ chủ động nắm tay, dìu cô . Từ sườn lên đỉnh qua vài trăm bậc, dốc , mệt là .
Đỉnh núi mở cảnh sắc hùng vĩ. Bia mộ đá hoa cương xám đồng nhất xếp hàng ngay ngắn.
Sau khi sắp lễ cúng, Hạ Chính Đình đặt những bó cúc vàng trắng sang bên.
Khu mộ quét dọn sạch sẽ. Mọi lượt cúi đầu dâng hoa.
Đứng cuối hàng, lòng bàn tay Nguyễn Thanh Âm vẫn còn vương ấm bàn tay . Nhìn đàn ông ở hàng đầu, đầu tiên cô cảm giác — đang hòa gia đình .
Trên đường về, Hạ Tứ “đuổi” Sophia ồn ào về xe lớn, tự lái chở riêng Nguyễn Thanh Âm, cố ý để xe họ cách đoàn một quãng.
“Cô tâm sự?”
Câu hỏi của kéo cô khỏi mớ suy nghĩ. Bị thấu cảm xúc, cô kinh ngạc, chần chừ gật đầu.
“Gì?”
Nguyễn Thanh Âm do dự, cuối cùng vẫn dấu:
【Tôi nhớ . Từ khi bà mất, từng tảo mộ… nhà họ Nguyễn cho phép.】