Cô đánh liều một phen, mặt chút biến sắc : "Năm nghìn đồng."
Ông chủ Kiều xong, gì.
Năm nghìn ư? Quá tham lam !
"Hay là..."
"Thành giao."
Cô đang định bớt xuống một chút, làm ăn buôn bán vốn là trả giá qua mới .
Cô cố tình năm nghìn đồng, chính là để đường lùi cho việc mặc cả.
Không ngờ đồng ý ngay lập tức.
"Cô định gì?"
"Ồ, gì, ý là, ông chủ Kiều, quả thực là sảng khoái. Tôi cũng dài dòng, bức tranh cũng xem kỹ . Năm nghìn đồng, ngoài còn hai trăm cân phiếu lương thực."
"Cô đừng voi đòi tiên thế!" Chàng trai trẻ vẫn ngoài cửa lén, lúc lập tức bước , Liễu Vân Sương với vẻ mặt đầy bất mãn.
Liễu Vân Sương quả thực chút quá đáng.
"Hỉ Tử."
Kiều Dịch Khất phẩy tay, trai im bặt ngay lập tức, nhưng ánh mắt Liễu Vân Sương vẫn mấy thiện cảm.
"Cô còn yêu cầu gì nữa, hết một ."
"Là bảo đấy nhé. Ngoài tiền mặt, phiếu lương thực, còn phiếu dầu, phiếu vải, phiếu diêm, phiếu dầu hỏa, phiếu công nghiệp, phiếu thực phẩm, tóm là các loại phiếu tiêu chuẩn, càng nhiều càng ."
Kiều Dịch Khất lạnh một tiếng, tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ.
"Khẩu vị của cô cũng hề nhỏ nhỉ."
Người tính tình thất thường, Liễu Vân Sương cũng đoán ý là gì.
"Ông chủ Kiều, cũng đừng trách . Nhà hiện tại còn gì cả. Tiền mặt và phiếu lương thực là nhất định , còn xem xét cho tùy ý."
Anh đồng ý năm nghìn đồng , những yêu cầu đó cô cũng chuẩn tinh thần từ chối.
"Hỉ Tử, làm việc."
"Ông chủ Kiều!"
Chàng trai trẻ hình như vẫn hiểu chuyện gì đang xảy , vẻ ngạc nhiên quyết định dễ dàng của .
Kiều Dịch Khất gì, trực tiếp phẩy tay hiệu. Chàng trai thở dài, đành ngoài.
Kiều Dịch Khất cầm kính lúp lên, tiếp tục săm soi bức tranh.
Đột nhiên, thấy một chữ ở phía , chút nghi ngờ.
"Vân?"
Thấy , Liễu Vân Sương vội vàng giải thích.
"Hồi nhỏ ham chơi, cẩn thận lên đấy."
Ban đầu cô định tên , nhưng đó bố phát hiện, chỉ kịp mỗi một chữ .
Thấy Kiều Dịch Khất cứ chằm chằm, Liễu Vân Sương vội vàng tiếp lời giải thích.
"Chữ lớp lót, hề ảnh hưởng đến giá trị của bức tranh. Hơn nữa, nó nhỏ, nếu thích, thể đem đóng khung ."
Vừa lúc đó, Hỉ Tử .
Trong tay cầm năm xấp tiền mặt, mắt Liễu Vân Sương sáng rực lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/trong-sinh-80-mo-ac-doc-ly-hon-roi-lam-giau/chuong-13.html.]
"Ông chủ Kiều."
"Ừ, ngoài tiền , còn hai trăm cân phiếu lương thực và một ít phiếu tem vải."
Kiều Dịch Khất cũng tức giận, cửa gọi lớn "Khánh Tử".
Lập tức một trai trẻ khác , trông trạc tuổi Hỉ Tử.
"Đi, đổi hết phiếu lương thực lấy lương thực tinh chế. Các loại phiếu khác thì lấy mỗi loại một ít mang đến đây cho chị ."
"Vâng ạ!"
Khánh Tử liếc Liễu Vân Sương ngoài.
Đan Đan
Ông chủ Kiều đẩy năm xấp tiền qua, vẫn với vẻ mặt thờ ơ như cũ.
"Đếm ."
"Ô? Không cần , tin mà."
Thực cô cần đếm, tiền đóng thành từng xấp ngay ngắn, giống hệt như những cọc tiền rút từ ngân hàng thời hiện đại. Hơn nữa, độ dày của xấp tiền cũng đủ hề ít.
"Vậy xin phép cất đây."
Liễu Vân Sương cất tiền trong khăn trùm đầu, gói ghém cẩn thận nhét bọc quần áo cũ.
Khánh Tử nhanh chóng , tay cầm ít phiếu, cùng là phiếu lương thực.
"Ông chủ Kiều, mời ngài xem qua."
Kiều Dịch Khất liếc mắt một cái, đối phương lập tức đưa cho cô.
"Chị, chị xem thử ý ?"
Trời đất, đột nhiên lễ phép như , cô còn chút quen.
"Cảm ơn bạn trẻ. Vậy xin phép cáo từ ."
Liễu Vân Sương gật đầu chào ông chủ Kiều vội vàng khỏi phòng.
Cô sợ đột nhiên đổi ý, đây là một khoản tiền lớn và vô tem phiếu quý giá cơ mà.
Với tài sản , cô và mấy đứa nhỏ thể sống thoải mái vô cùng trong mười năm tới...
Trong phòng, Hỉ Tử bực bội mặt.
"Ông chủ Kiều, ngài cho chị nhiều đồ như ? Chúng lỗ vốn quá !"
"Từ bao giờ mà thấy ông chủ Kiều chúng làm ăn lỗ vốn thế? Hỉ Tử, đừng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt ."
Kiều Dịch Khất khẽ vuốt ve chữ "Vân" bức tranh.
"Cái gì, Khánh Tử, ý là bức tranh còn đáng giá hơn nữa ?"
Hỉ Tử bỗng nhiên hiểu , cũng nở nụ .
"Ông chủ Kiều, một chuyện hiểu."
"Cậu ."
Nghe , Khánh Tử cũng chữ "Vân".
"Bức tranh , thêm một chữ chẳng là hỏng ?"
"Cũng hẳn. Thôi , việc gì thì ngoài . Tôi tự rõ."
Thấy thêm lời nào, Hỉ Tử và Khánh Tử cũng khỏi nhà. Kiêu Dịch Khất thoáng động lòng, nhẹ nhàng chạm chữ 'Vân'. Lam Kiều Dịch Khất, vợ là Vân Anh. Anh cảm thấy duyên với chị gái , tiện tay giúp đỡ cô một chút cũng . ...
Liễu Vân Sương qua mấy ngõ ngách, rẽ đường cái. Vừa , cô lén nhét ba mươi đồng tiền mặt túi quần. Lúc , nắng lên cao.