Trọng Sinh 70: Ta Được Toàn Gia Sủng - Chương 450

Cập nhật lúc: 2025-11-02 10:45:49
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Về phía Thẩm Y Y, họ đến huyện. Lương Quân đón họ.

Đội vận tải nơi Lương Quân làm việc giải thể hai năm vì kinh doanh quá kém. Lương Quân với tư cách là trưởng ga, tuy đến mức mất việc, nhưng vì vị trí điều chuyển đến là một chức văn phòng nhàn hạ, mà vốn là tâm cao khí ngạo, cảm thấy cấp đang thương hại nên từ chối.

Sau khi nghỉ việc, Lý Thâm mời gia nhập công ty vận tải của .

Lương Quân sự nghiệp của Lý Thâm lúc thì . Anh tạo thêm gánh nặng cho Lý Thâm, hơn nữa tuổi trung niên, gia đình và bạn bè đều ở quê, rời xa quê hương để chạy khắp nơi, nên cuối cùng cũng từ chối.

Lý Thâm bèn bàn với Thẩm Y Y, giao phần vận chuyển vải vóc cho nhà máy dệt Bách Tuyển ở huyện cho Lương Quân quản lý, Lương Quân mới đồng ý.

Lương Quân cố chấp. Trước đây khi Lý Thâm nghỉ việc ở đội vận tải, từng cho rằng Lý Thâm đang tự hủy hoại tương lai và nghĩ Thẩm Y Y là vật cản con đường sự nghiệp của Lý Thâm.

mấy năm nay, tận mắt chứng kiến sự hỗ trợ của Thẩm Y Y, bản đồ sự nghiệp của Lý Thâm mở rộng với tốc độ chóng mặt, nên dám coi thường Thẩm Y Y nữa, mà dần dần đánh giá cao cô.

Đoàn họ đông , nên chia vài chiếc xe.

Thẩm Y Y, bố Lý và Tiểu Bối chung xe với Lương Quân. Càng đến gần quê, bố Lý càng hào hứng. Hai yên, kéo Tiểu Bối kể chuyện ngày xưa ở quê.

Tiểu Bối rời quê từ nhỏ nên còn nhớ gì, chăm chú.

"... Ông bà đây đều sinh và lớn lên ở đây, bố và các của cháu cũng . Hồi đó nhà nghèo, ngày nào cũng làm thuê kiếm điểm công, ăn khoai lang, khoai tây, dầu mỡ muối mè, khó nuốt lắm, cũng thịt. Phải đợi đến cuối năm, khi làng chia thịt lợn mới thịt ăn," bà Lý kể, nhớ thời , chút cảm thán.

"Sao đợi cuối năm chia thịt lợn mới thịt ăn? Không thể ngoài mua ?" Tiểu Bối hiểu, "Vì tiền ạ?"

"Không chỉ vì tiền. Ngày mua thịt còn cần phiếu thịt. Đó là thứ chỉ công nhân mới . Chúng chỉ là nông dân cày cuốc ruộng, ai phát phiếu thịt cho cả!" Ông Lý cũng cảm thán.

Tiểu Bối mở to mắt, cố gắng hết sức cũng tưởng tượng nổi cuộc sống như là thế nào, vì ký ức của cô bé là sống ở Bắc Kinh, từ nhỏ thiếu thịt ăn. Nghẹn ngào một lúc, cô bé mới : "Ông, bà, . Tiểu Bối bây giờ tiền, mua thịt cần phiếu. Các cụ ăn bao nhiêu, Tiểu Bối đều mua cho!"

Tiểu Bối nhiều tiền mừng tuổi, chỉ từ bố , mà còn từ ông bà nội ngoại, và cả từ cả, hai... thậm chí hai còn nghèo hơn cả Tiểu Bối!

Ông Lý ha hả, "Được , Tiểu Bối mua cho ông bà."

Thẩm Y Y, vẫn im lặng, cảm thán thầm trong lòng: thói quen quả là một thứ đáng sợ. Ngày khi còn ở trong thôn, chiếc xe đạp để trong thành là cô vui lắm .

Giờ ô tô con, cô thấy khó chịu. Vì đường xá gập ghềnh, mấp mô, cứ vài mét gặp một cái ổ gà, khiến đầu óc cô choáng váng.

Bà Lý thấy sắc mặt Thẩm Y Y , quan tâm hỏi: "Y Y, con chứ? Có say xe ?"

"Mẹ say xe ?" Tiểu Bối vội dựa , đỡ đầu gối lên đùi , ân cần xoa trán .

"Mẹ ," Thẩm Y Y thấy làm to chuyện, vội , "Chỉ là cảm thấy đường xóc thôi."

Mọi lúc mới thở phào nhẹ nhõm. Bà Lý tán thành: "Ngày thấy con đường tệ . Ở Bắc Kinh quen đường xi măng bằng phẳng, láng bóng, giờ con đường đất gồ ghề, lồi lõm thật quen. Ôi! Kinh tế đất nước khá hơn ? Không đến lúc nào chính phủ mới sửa con đường của chúng !"

"Bà lớn," Lương Quân , "Kinh tế đất nước tuy khá hơn, nhưng đó chỉ là ở một khu vực. Còn như nơi chúng , vùng duyên hải, kinh tế phát triển, ngành sản xuất đặc sắc, giao thông thuận tiện, phát triển cũng khó. Còn chuyện sửa đường , lẽ đợi thêm mười mấy hai mươi năm nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/trong-sinh-70-ta-duoc-toan-gia-sung/chuong-450.html.]

"Ôi," ông Lý thở dài.

Bà Lý lòng đầy cảm khái.

Thẩm Y Y trong lòng Tiểu Bối, đổi tư thế, bỗng : "Chỗ chúng thể trồng lương thực ?"

Quê hương nơi là vùng đồng bằng, ít núi, đất đai màu mỡ, nguồn nước dồi dào, là nơi thích hợp để trồng lương thực.

" , nhưng làm giàu bằng lương thực dễ. Ngoài việc phụ thuộc thời tiết, lợi nhuận từ lương thực cũng cao, sản lượng khó tăng," Lương Quân bất đắc dĩ , "Hơn nữa, bây giờ nhiều thanh niên chịu khổ làm ruộng. Này , mấy năm nay bên Quảng Đông phát triển lên, trong huyện ít thanh niên kéo chạy sang đó làm công."

"Khó quá!" Bà L than thở.

"Rất khó," Lương Quân đồng tình, khẽ liếc kính chiếu hậu.

Thẩm Y Y ngẩng đầu, chạm ánh mắt Lương Quân, bật , "Anh Lương, gì cứ thẳng !"

"Hắc," Lương Quân sang sảng, "Tôi định , với năng lực và tầm sắc bén của em, em xem thử huyện Phúc chúng tài nguyên gì thể đầu tư ?" Huyện Phúc là huyện quê nhà của họ.

Bố , đều chờ đợi Thẩm Y Y.

"Có chứ," Thẩm Y Y tủm tỉm. Khi thấy ánh mắt vui mừng của Lương Quân, cô cất giọng : "Vậy mở vài cửa hàng quần áo trong huyện, hoặc mở một siêu thị? Rồi xây vài tòa nhà lớn?"

Lương Quân ha hả. Thực , ý chỉ hỏi xem Thẩm Y Y cách nào phát triển kinh tế huyện từ gốc rễ . Thẩm Y Y dùng chuyện lớn hóa nhỏ, nên cho rằng cô cách.

điều đó cũng bình thường. Ngay cả nhiều lãnh đạo huyện cũng kéo kinh tế huyện phát triển, huống chi là Thẩm Y Y.

"Cũng chứ, cũng là thúc đẩy quá trình thương mại hóa của huyện mà!" Lương Quân vui vẻ đùa theo.

Thẩm Y Y . Cô chỉ theo Lương Quân thôi, rốt cuộc cô thể thực sự xây vài tòa nhà lớn trong huyện. ý định đầu tư huyện Phúc là thật, còn đầu tư cái gì thì cô còn tính toán kỹ.

"À, đúng ," Lương Quân nhớ điều gì, "Lãnh đạo trong huyện cũng hỏi thăm về tin tức của em và Lý Thâm. May mà em về ồn ào, bằng đội ngũ lãnh đạo huyện sớm tranh đón em , cần !"

Sau khi sự nghiệp của Lý Thâm và Thẩm Y Y lên, việc họ là làng Phúc báo chí đưa tin. Lãnh đạo huyện tự nhiên và luôn chú ý đến họ.

Sau khi Lương Quân quan hệ với họ, họ còn tìm Lương Quân, nhờ giúp mối lái.

"Vậy cảm ơn Lương giúp đỡ nhé," Thẩm Y Y .

"Đừng giúp đỡ," Lương Quân vẫy tay, học cách trịnh trọng của cô, "Em giờ là ông chủ của , em lớn hơn."

"Đừng, đừng, đừng. Anh là của em," Thẩm Y Y , "Lại còn là bác của chồng em, nên vẫn là lớn hơn."

"Phụt!" Hai trêu đùa khiến bố Lý và Tiểu Bối bật .

May mà họ đến nơi .

Loading...