Trọng Sinh 70: Ta Được Toàn Gia Sủng - Chương 437
Cập nhật lúc: 2025-11-02 10:45:35
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Không thể , Ngô Tiểu Mạn vẫn là hiểu rõ .
Hai năm , ông Ngô thăng chức Phó Đoàn, trong khu quân đội phân cho một khu nhà nhỏ độc lập, rộng rãi thoải mái. Chỉ là từ khi Ngô Tiểu Mạn lên Bắc Kinh học, trong nhà chỉ còn hai vợ chồng họ, trở nên vắng vẻ hẳn .
Tối hôm đó, thậm chí đèn ngoài phòng khách còn bật, cả gian tối om. Ông Ngô mò bước cửa, trong nhà cũng bật đèn phòng khách, chỉ trong phòng ngủ bật một ngọn đèn bàn nhỏ.
Bà Ngô đang bên bàn , thấy ông về liếc , "Sao hôm nay về muộn thế!"
"Họp suốt ngày!" Ông Ngô mệt mỏi vật ghế sô pha.
"Cũng ngày ngày vội cái gì," bà Ngô lẩm bẩm, "Làm nhiều như , rốt cuộc cũng chỉ là công cốc? Kết quả khen thưởng , thăng chức cũng ... Chỉ là hiền lành dễ bảo!"
Ông Ngô thực là thiên phú. Những bạn cùng lứa với ông, những ai còn ở phần lớn đều cao hơn ông hai ba bậc, chỉ ông vẫn loanh quanh ở chức Phó Đoàn. Với tuổi của ông bây giờ, lẽ đạt đến đỉnh cao .
"Không thì thôi," ông Ngô lười biếng đáp, tỏ thoáng, "Tư chất của bình thường, thể đến ngày hôm nay hài lòng , mong cầu gì hơn."
Bà Ngô thấy giận lắm, bà vốn là tâm cao khí ngạo, yêu cầu với đàn ông tự nhiên cũng cao, "Anh thể tranh khí một chút , cố gắng thêm chút nữa, leo lên một bậc nữa... Anh cố gắng, con rể của sắp đuổi kịp đó, thấy hổ !"
"Xấu hổ cái gì?" Ông Ngô vui vẻ đáp, "Điều đó chứng tỏ con gái mắt, tìm một đàn ông bản lĩnh, cũng nhờ chút ánh hào quang."
"Anh!" Bà Ngô tức giận đến nổ tung, "Mặt thì ánh hào quang thật, nhưng nghĩ đến mặt mũi của con gái ?"
Ông Ngô , sắc mặt biến đổi, "Ý em là gì? Nhà họ Thẩm thể vì bản lĩnh mà đối xử bạc với Tiểu Mạn ?"
"Anh tự xem !" Bà Ngô "bằng" một tiếng, ném mấy tờ giấy thư lên bàn.
Ông Ngô nghi ngờ, đến cầm tờ thư lên, hết từng dòng, thấy Ngô Tiểu Mạn nhà họ Thẩm giúp cô chuyển hộ khẩu, nên lấy làm lạ hỏi, "Tiểu Mạn khi nghiệp sẽ về đây ? Con bé ở Bắc Kinh ?"
"Nhà họ Thẩm giúp nó chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh, thì nó làm ở !" Bà Ngô nghiến răng, nhớ lúc nhận thư là thấy tức giận. Về tỉnh Cương ư? Về tỉnh Cương thì cô cần gì nỗ lực thi đại học, chạy xa tận Bắc Kinh làm gì?
"Chuyện liên quan gì đến nhà họ Thẩm?" Ông Ngô , "Vũ Hành triệu hồi về Bắc Kinh, hộ khẩu của họ đương nhiên sẽ theo về đó."
"Thẩm Vũ Hành về!" Bà Ngô tức giận đến mức gào lên. Sau khi thăng chức, Thẩm Vũ Hành điều đến một đơn vị khác. Sáng sớm nhận tin, bà chạy tìm Thẩm Vũ Hành. Thẩm Vũ Hành bàn với Tiểu Mạn và quyết định về, bà tin, gọi điện cho lãnh đạo của Thẩm Vũ Hành thì mới thực sự từ chối mệnh lệnh điều động.
"Tại nó về?" Ông Ngô hiểu, lập tức định tìm Thẩm Vũ Hành, "Hai vợ chồng trẻ thật là làm càn, chuyện lớn thế mà dám tự tiện quyết định, bàn với chúng một tiếng. Tôi tìm Thẩm Vũ Hành!"
"Anh... đừng ," Bà Ngô , vội vàng dậy ngăn , "Chuyện liên quan gì đến hai đứa chúng nó!"
"Không , tìm nó..." Ông Ngô dừng , đầu, phát hiện gì đó , nheo mắt , "Tại liên quan đến hai đứa chúng nó? Em , em chuyện gì đó giấu ?"
"Em... em chuyện gì mà giấu chứ?" Bà Ngô căng thẳng, năng cũng trở nên lưu loát.
Ông Ngô hiểu tính vợ , bà phản ứng như càng chứng tỏ điều đáng ngờ. Ông xuống quát: "Nói!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/trong-sinh-70-ta-duoc-toan-gia-sung/chuong-437.html.]
Bà Ngô ngày thường vẫn ghét chồng bản lĩnh, thường lấn lướt ông. Ông Ngô tính tình hiền lành, thường so đo với bà. một khi ông nghiêm túc lên, bà Ngô vẫn sợ chồng, đành kể kế hoạch mà bà tính toán đây.
Ông Ngô xong tức đến phát , "Hóa tất cả đều là do em sai, thế mà em còn trách khác?"
"Sao là của em?" Bà Ngô lẩm bẩm, nhưng tỏ thiếu tự tin, "Em ngờ nhà họ Thẩm quyết đoán như ? Vũ Hành là con trai họ, thế mà họ màng đến tương lai của nó... Thằng Vũ Hành cũng , đó là tương lai của nó, nó về là về!"
"Ai bảo họ xui xẻo, gặp một vợ và một gia đình thông gia như em chứ?" Ông Ngô châm chọc.
"Anh gì ?" Bà Ngô vốn vui, thấy chồng cũng đối xử với như thì càng khó chịu.
"Thôi, sự tình như , thì để chúng nó về đây ," Ông Ngô . Ông là dễ bằng lòng, ý niệm gì về việc con gái và con rể ở Bắc Kinh trở về, quát lớn: "Em cũng thấy đấy, nhà họ Thẩm dạng mà em thể tính toán . Từ nay về em cho dừng ngay, thì còn lúc em hối hận!"
Bà Ngô làm mà dừng ? Bản tính bà vốn là thích hơn thua, hiếu thắng. Trong mắt bà, tương lai của con gái và con rể chính suy nghĩ của bà làm hỏng hết , trong lòng hối hận tiếc nuối.
Giá như nhà họ Thẩm tâm địa sắt đá như , thì c.h.ế.t bà cũng nghĩ cái kế sách đó!...
Vài ngày kỳ nghỉ Quốc Khánh, nhà họ Lý nhận tin Đại Hoa sẽ lên Bắc Kinh dịp lễ .
Bố Lý lo lắng vô cùng. Sau khi tin Đại Hoa đối tượng, họ thư về hỏi thăm, nhưng kết quả Đại Hoa tự tìm một góa vợ còn con!
Đây quả thực là chuyện !
Không trách Hà Chiêu Đệ phản đối kịch liệt như . Chuyện đặt nhà ai, bậc cha nào cũng khó lòng chấp nhận cho con gái trong trắng, rành mạch của lấy một đàn ông tái hôn còn dắt theo một đứa con.
Bố Lý đương nhiên cũng , sốt ruột hoang mang thư cho Đại Hoa, bảo cô đừng nóng vội, hãy quan sát thêm.
Nào ngờ Đại Hoa trong thư tỏ kiên quyết, còn đưa về cho họ xem mặt .
Bố Lý đành chịu, cũng chỉ thể đồng ý.
Đại Hoa và đến ngày mùng 3. Cùng với cô Tào Dũng, con trai 6 tuổi của là Tào Tiểu Quang và bác gái của . kỳ nghỉ lễ, tàu xe đông nghẹt .
Tào Dũng và bác gái xách nhiều đồ đạc lớn nhỏ. Đại Hoa thì bế Tào Tiểu Quang. Mấy chen chúc giữa dòng , họ từng gặp tình cảnh như bao giờ, sợ dòng tách rời nên túm chặt lấy áo .
Thật vất vả mới khỏi nhà ga, đầu tóc của Đại Hoa và bác gái Tào Dũng đều rối bù, Tào Dũng và Tào Tiểu Quang trông cũng chẳng hơn gì.
"Bắc Kinh to và phồn hoa thật," bác gái Tào Dũng búi tóc , "Đại Hoa , bà nội cháu ở ? Chúng nên thế nào bây giờ?"
Đại Hoa các con đường chằng chịt, đến hướng đông tây nam bắc còn phân biệt nổi, cũng mù mờ thật sự, "Cháu cũng nữa, cháu chỉ địa chỉ của họ thôi."
"Không , em đưa địa chỉ cho , hỏi thăm xem nên thế nào," Tào Dũng .
Đại Hoa thở phào nhẹ nhõm, lấy một mảnh giấy ghi địa chỉ đưa cho Tào Dũng. Tào Dũng liền cầm tờ giấy hỏi đường.