Trở Về Thập Niên 80, Tôi Sống Một Đời Rực Rỡ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-11-07 09:13:31
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

chỉ xen mà còn xen suốt năm mươi năm. Nằm gai nếm mật cũng kiên nhẫn bằng cô.

Cơn giận cố kìm nén cuối cùng cũng bùng nổ. Tôi vung tay, chỉ thấy tiếng Tô Mẫn Thu hét lên một tiếng thất thanh.

“A! Nóng quá!”

Phú Minh Tồn lập tức chạy tới đẩy , cẩn thận nâng bàn tay đỏ ửng vì bỏng của cô , nghiến răng :

“Trình Thiện, em thật quá đáng! Còn mau xin Mẫn Thu!”

Vẻ mặt lo lắng của khiến thất thần.

Kiếp , khi bệnh liệt giường, đêm nào cũng thức canh nồi thuốc.

Bị bỏng là chuyện thường tình.

Phú Minh Tồn ?

Anh !

Anh lạnh lùng bên giường dùng kim chích mụn nước đó trở ngủ tiếp. Chỉ là sáng hôm , đầu giường xuất hiện một tuýp thuốc mỡ trị bỏng.

Lúc đó quá ngây thơ, cứ nghĩ chỉ là cách thể hiện nhưng trong lòng vẫn quan tâm .

Nhìn nâng niu bàn tay Tô Mẫn Thu, mắt đỏ hoe hỏi cô đau , lồng n.g.ự.c nghẹn ứ.

Hóa cũng xót, chỉ là xót mà thôi!

Tôi đưa tay , ngẩn ngơ làn da mịn màng, còn thô ráp vì sương gió của .

Kiếp , sẽ để bỏng.

Sự đau lòng và tuýp thuốc mỡ của , cần chút nào.

“Tôi đây.”

Phú Minh Tồn với theo: “Trình Thiện, nếu em , chúng thật sự còn khả năng nào nữa .”

“Ai thèm khả năng gì đó chứ. Đừng tự cho là đúng.”

Ba tin gả cho Phú Minh Tồn nữa, vui mừng làm thịt một con gà.

“Con cuối cùng cũng nghĩ thông suốt . Nó chỉ là một tên thư sinh mặt trắng bảnh bao. Ba giới thiệu cho con vài trai khác hơn.”

Tôi gặm đùi gà, úp mở: “Không vội, con thi đại học.”

Chiếc đũa tay ba rơi xuống, ông đưa tay sờ trán : “Con ? Thi đại học dừng bao nhiêu năm nay .”

“Ba , đầy hai năm nữa là khôi phục đấy. Thời gian , con nhất định sẽ học hành chăm chỉ, trở thành sinh viên đại học đầu tiên của nhà .”

Ba , tưởng đả kích gì ở nhà họ Phú, nhất thời dám gì.

Tôi lau sạch miệng, dắt xe đạp làm. Chiếc xe vốn là quà mua cho Phú Minh Tồn, dốc hết tiền tiết kiệm mới mua tem phiếu xe đạp.

Kiếp , dùng chính chiếc xe mua để đưa đón Tô Mẫn Thu, là “quan tâm đồng nghiệp.” Tôi làm ầm lên, mắng nhỏ mọn ích kỷ. Cuối cùng, chỉ thể nuốt uất ức lòng.

Ba đều là nhân viên của hợp tác xã. Sau khi nghiệp cấp hai, cũng sắp xếp làm, trở thành một nhân viên bán hàng.

Lương tuy ít ỏi nhưng cũng là “bát cơm sắt”.

Khi đó ai , những năm 90, hợp tác xã sẽ cải tổ, tất cả đều sẽ mất việc.

Nghĩ đến những khổ cực kiếp , làm việc vặt, bày sạp hàng rong để nuôi con ăn học, trong khi Phú Minh Tồn viện cớ Nam làm ăn, thực chất là đưa Tô Mẫn Thu du sơn ngoạn thủy...

Phú Minh Tồn lúc đang cùng cầm tem phiếu đến mua hàng.

Tôi nhận lấy tem phiếu, ngẩng đầu mà : “Năm đồng.”

Phú Minh Tồn sờ túi, mặt đỏ bừng: “Anh ngoài vội, mang đủ tiền. Em... cho nợ hai đồng ?”

Anh bây giờ là ông chủ Phú giàu bắt kịp thời cơ kinh doanh đầu thế kỷ 21 mà vẫn còn khó khăn, ngay cả năm đồng cũng .

Trước đây, sẽ cắn răng trả . bây giờ, làm kẻ ngốc nữa.

“Không tiền? Không tiền thì mau , phía còn đang xếp hàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tro-ve-thap-nien-80-toi-song-mot-doi-ruc-ro/chuong-2.html.]

Anh cúi đầu, nên lời.

“Hay lắm, Trình Thiện! Cô tiền mua xe đạp mà hai đồng cũng chịu bỏ . Cô mà đòi gả nhà họ Phú ? Nằm mơ !” Mẹ la lối.

“Dì , dì lớn tuổi , đừng làm tổn hại danh tiếng của cháu. Cháu với Phú Minh Tồn hôn ước ? Đã trao đổi bát tự ? Anh đến nhà mắt ba cháu ?”

Mẹ tức đến trợn mắt, chỉ tay mũi chửi mắng:

“Cái đồ điều! Minh Tồn nhà chúng ăn học, chữ , cô thì cái gì? Cả đời chỉ đây bán gạo mỳ dầu muối thôi! Đợi con trai công việc , lúc đó cô bước cửa nhà họ Phú cũng là mơ hão!”

“Mẹ, đừng nữa.” Phú Minh Tồn kéo , ném cho một ánh phức tạp:

“Trình Thiện, vốn dĩ cho em một lối thoát nhưng em làm quá thất vọng .”

Anh kéo .

Chuyện ồn ào nhỏ, chẳng mấy chốc lan truyền khắp hàng xóm láng giềng.

Ba cửa, hút hết điếu thuốc đến điếu thuốc khác, cuối cùng đập đùi :

“Không , sắp xếp cho con xem mắt. Con mau gả thì chuyện mới lắng xuống.”

Tôi bực bội: “Ba, con gái ba còn thi đại học. Đánh c.h.ế.t con cũng kết hôn.”

“Con cái gì? Ba hỏi thăm , con trai của chủ nhiệm xưởng dệt, đảm bảo con ý.”

“Con .”

“Cậu còn lái xe đấy. Lái xe cho chú là Lý giám đốc, tiền đồ vô lượng.”

“Không ... Khoan , lái xe? Có xe?”

Ba gật đầu.

“Con !”

Ngày xem mắt, đặc biệt xin nghỉ nửa ngày.

Lý Minh lái xe con đến đón , thu hút vô ánh mắt ngưỡng mộ.

thực chỉ nhờ xe đến hiệu sách thành phố để mua sách.

Sách tiếng Anh thời đó là hàng hiếm, tìm khắp huyện cũng .

May mà thành phố . Nhờ xe, tiện thể mua nhiều sách tham khảo văn sử, chuẩn cho kỳ thi đại học hai năm .

Bắt làm tài xế miễn phí nửa ngày, cũng áy náy nên chủ động mời ăn cơm.

Xe dừng cổng xưởng dệt, đúng lúc tan làm. Phú Minh Tồn và Tô Mẫn Thu cũng .

Suýt thì quên, kiếp khi Phú Minh Tồn về thành phân xưởng dệt.

Không hai đang gì, Phú Minh Tồn gãi đầu ngượng ngùng, ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của trong xe.

Anh sững , dụi mắt tin.

Lý Minh ân cần xuống xe, mở cửa cho , thậm chí còn đưa tay để vịn.

đợi phản ứng, Phú Minh Tồn sải bước tới, kéo mạnh cánh tay , gần như lôi khỏi xe.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt ghen tuông vô cớ của . Chỉ nghiến răng hỏi:

“Trình Thiện, em gả cho là để quyến rũ thằng ?”

Tô Mẫn Thu ở đằng xa chạy tới, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Cô khẽ kéo tay Phú Minh Tồn thì thầm:

“Anh Minh Tồn, bao nhiêu đang kìa.”

Phú Minh Tồn lúc mới buông tay nhưng lồng n.g.ự.c vẫn phập phồng như đang cố kìm nén tức giận.

Lý Minh cũng phản ứng , đẩy , trầm giọng: “Anh làm gì với đồng chí nữ ? Hành vi quá tệ.”

“Cô là vợ cưới của !”

Câu dứt, cả ba đều đồng loạt .

“Anh hiểu tiếng ? Giữa nửa xu quan hệ. Nếu còn như , sẽ tố cáo tội bôi nhọ danh dự của .”

Loading...