Quy tắc là con trai làm trụ cột gia đình, cam tâm tình nguyện trở thành tấm lót chân cho em trai.
Tôi cùng bố đồng lòng, cùng nâng đỡ nó lên cao.
Ngay cả kết hôn, cũng trở thành nguồn dinh dưỡng mà nó thể khai thác bất cứ lúc nào. Nó là hy vọng của gia đình, gánh vác trách nhiệm nối dõi tông đường.
Nó còn là chỗ dựa nhà đẻ để nhà chồng khinh thường.
Chết tiệt, lúc đó tuy bất mãn và oán hận, nhưng trong lòng sớm chấp nhận cái quan điểm .
Tôi mười ba tuổi, đầu óc tẩy rửa đến mức triệt để như .
Lần đầu tiên nảy sinh ý định phản kháng, là đêm khi xem phim ngoài trời, ngủ nhà Dương Tiếu, ngủ cùng chị Dương Hoan.
Chị Dương Hoan học giỏi, chị đưa cho xem một bức thư.
Là thư của Nhạn Tử, bạn cùng bàn cấp hai đây của chị gửi đến.
Nhạn Tử là cô gái duy nhất trong các làng lân cận chúng đỗ đại học.
Cô chỉ học giỏi mà còn may mắn. Cô sinh bố gửi cho cô ruột, cô ruột thương cô , nhà tiền nên cứ nuôi cô ăn học.
Sau khi đại học, cô thư cho chị Dương Hoan. Trong thư một tấm bưu , là cảnh sông ở một thành phố lớn, bên bờ là những tòa nhà chọc trời rực rỡ ánh đèn.
Sự miêu tả về đại học và niềm khao khát về tương lai trong thư chạm đến lòng chúng sâu sắc.
Chị Dương Hoan : "Thúy Thúy, em học hành chăm chỉ , thi đậu đại học, cũng thể giống như Nhạn Tử bay ngoài, một cuộc đời rộng mở."
Tôi hỏi: "Em thể , bố em chỉ cho em học đến cấp hai thôi."
Chị Dương Hoan suy nghĩ một lát, : "Nếu em thi top ba huyện, học phí và các phí khác đều miễn. Khi đó nhà trường chắc chắn sẽ khuyên bố em cho em học tiếp, như sẽ hy vọng."
"Top ba huyện khó lắm, em trong lớp mới hạng tư thôi."
"Đừng nản lòng, bây giờ cố gắng, vẫn còn cơ hội."
"Nói thì dễ, khó hơn lên trời."
"Tàu Thần Châu Năm mới phóng lên, em ở đây la oai oái là lên trời khó ?"
"Em Thần Châu Năm, đằng hai ngọn lửa."
"Dương Tiếu học cũng , gì hiểu em thể hỏi ."
"Hừ, mới thèm để ý đến em, ghét em nhất."
"Ai thế, chúng ở chợ mua hạt dưa, Dương Tiếu mua loại vị nước cốt gà, em thích ăn."
"Không thể nào! Chị lừa em."
"Thật mà, ."
"Chị nhắc em , lúc đó thế nào."
"..."
"Nói chị!"
"Nó mua loại vị cứt gà, thích ăn cứt..."
Tóm đêm đó, cả và chị Dương Hoan đều mất ngủ.
Hai chị em chúng hình dung trong đầu về thành phố lớn tấm bưu , những tòa nhà bên bờ sông cao như thế, đèn sáng như thế, đời cơ hội xem một .
Chị Dương Hoan chị chắc chắn còn cơ hội. Chị giới thiệu làm quen với một thanh niên sửa xe, đó cũng tệ, đang trong giai đoạn tìm hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tro-tan-noi-dong-hoang/chuong-9.html.]
Nếu gì bất ngờ, sang năm chị sẽ kết hôn.
Người thanh niên đó và Dương Tiếu đều gặp. Lúc xem phim ngoài trời, đến chuyện với chị Dương Hoan, cũng chào hỏi chúng .
Anh mặc bộ đồ làm việc cũ kỹ của thợ sửa xe, mày thanh mắt tú, trông vẻ là một rụt rè.
Cuộc sống cứ trôi qua theo đúng quỹ đạo, buồn tẻ ồn ào.
Chị Dương Hoan ngoài giờ làm, thường xuyên hẹn hò với bạn trai.
Nhiệm vụ đưa chị về nhà buổi tối cũng thuộc về bạn trai chị .
Năm đó thời gian trôi qua nhanh. Khi lên lớp bảy, Dương Tiếu lên lớp tám. Cả hai chúng đều trở nên chăm chỉ, đường cũng cắm đầu sách.
Chị Dương Hoan định ngày cưới, cả chị rạng rỡ, trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Đồng thời chị cũng trở nên bận rộn, là nhiều thứ cần chuẩn .
Chị , ông Dương thì cả ngày ha hả chỉ chăn dê, chẳng hiểu gì cả.
Tôi lấy tiền tiết kiệm lén lút của , suy nghĩ nát óc, chuẩn mua tặng chị Dương Hoan một chiếc váy hoa nhí ngang hông.
Đó là một mùa hè oi bức, chị Dương Hoan thích mặc váy mùa hè. Chị mặc váy , tóc đen dài, khi thường lấy tay che miệng.
Sau trận mưa rào mùa hè, nước sông dâng cao.
Ảnh cưới của chị chụp xong, mang về nhà. Trong ảnh chị trang điểm, mặc váy cưới trắng tinh, xinh như ngôi điện ảnh.
Chiếc váy nhờ mua ở chợ cũng về, đang chờ để tặng chị .
Thế nhưng, chị tan ca đêm hôm , trở về.
Chị chết.
Tối hôm đó nhà máy dệt giao ca, bạn trai thợ sửa xe của chị vì việc bận nên đến đón chị về nhà.
Dương Tiếu , vẫn ở nhà ôn bài, chờ chị gái đẩy cửa bước .
Cậu chờ cả đêm, chị về.
Ngày hôm , phát hiện t.h.i t.h.ể chị trong con sông đang dâng nước.
Thời đại camera giám sát, con đường về làng đèn đường, cảnh sát chị cẩn thận ngã xuống.
Vụ án cứ thế kết thúc.
Chị Dương Hoan cứ thế hỏa táng, chôn cất.
Sau đó Dương Tiếu biến mất một thời gian.
Tôi sống mơ màng suốt ngày, .
Giống như cái xác hồn, tối dám ngủ một , nửa đêm bật tỉnh dậy, ướt đẫm mồ hôi.
Mẹ hiếm khi thương xót, cằn nhằn ngủ cùng .
Mấy tháng , ở thị trấn một chết, là cháu trai của ông chủ nhà máy dệt.
Kẻ sát nhân là Dương Tiếu.
Lời đồn kể rằng, tên lưu manh vô công rỗi nghề đó để mắt đến chị Dương Hoan. Chị để ý tới , dẫn chặn chị đường về nhà, khi làm nhục chị, vứt chị xuống sông.
Sự thật trắng đen, lẽ thể sáng tỏ từ sớm.
Thế nhưng ở một nơi đầy rẫy tội ác như thế , luôn những thứ thể dễ dàng chôn vùi.
Cho đến khi Dương Tiếu tìm hung thủ, rút d.a.o đ.â.m c.h.ế.t , màn sương mù mắt chúng mới vén lên.