Tổng Giám Đốc Phó, Vợ Anh Giấu Anh Sinh Một Cậu Bé Người Mẫu - Chương 16: Chú muốn làm bố dượng của con không?
Cập nhật lúc: 2025-10-01 12:17:16
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt trời dần nghiêng về Tây, nhiếp ảnh gia đặt máy ảnh xuống, tuyên bố buổi chụp hình kết thúc. Lâm Thừa Hạo sớm thấy Thẩm Mặc Trần, bé nhanh chậm quần áo, đến mặt hai : “Mẹ, chú Thẩm.”
Lâm Ngữ Hi đưa túi quà cho : “Quà chú Thẩm mang về cho con chuyến công tác đấy, xem con thích .”
Lâm Thừa Hạo cần mở túi, gật đầu chút do dự: “Dĩ nhiên là thích . À đúng chú Thẩm, bữa tối kiểu Pháp chú còn tính ạ?”
Thẩm Mặc Trần xoa đầu bé: “Lần đến chính là để thực hiện lời hứa đây. Con chọn quán nào , cho chú Thẩm , con mời, chú thanh toán.”
Lâm Thừa Hạo ngẩng đầu Lâm Ngữ Hi: “Mẹ cùng ạ?”
Lâm Ngữ Hi mỉm : “Đương nhiên , thời gian hôm nay của đều là dành cho con.”
“Còn đỡ đầu?”
Thẩm Tiếu Tiếu ở đằng xa thấy, lớn tiếng: “Tuần sản phẩm mới, đang bận chạy deadline đây, các ăn giúp nhiều một chút nha!”
Lâm Ngữ Hi đáp : “Vậy gói cho một phần luôn nhé.”
Thẩm Tiếu Tiếu vui mừng khôn xiết: “Tớ thương tớ nhất mà, yêu nhiều lắm ~”
Thẩm Mặc Trần , cúi một tay bế Hạo Hạo lên: “Đi thôi.”
Lâm Thừa Hạo ở trong vòng tay rộng lớn, chút quen. Kể từ khi chập chững , bé từng để bất kỳ ai bế. Cậu cũng vì chú Thẩm đột nhiên ôm .
thật, chú Thẩm vẫn thực lực, cánh tay khỏe khoắn, hơn nữa sức mạnh kinh tế, giá trị cảm xúc và điều kiện ngoại hình đều đạt điểm tối đa. Rất thích hợp để làm bố dượng của bé.
“Mẹ, cái tam giác bất khả thi chúng , cân nhắc một chút ?” Lâm Thừa Hạo bất ngờ một câu.
Lâm Ngữ Hi suýt chút nữa vấp ngã.
Thẩm Mặc Trần ư? Cô từng nghĩ đến phương diện .
Lần đầu tiên họ gặp là ở Thẩm Thự (Biệt thự Thẩm), lúc đó Tiếu Tiếu mời cô đến chơi nhà, gặp Thẩm Mặc Trần về nhà cũ ăn cơm. Sau cô sinh con, ở bệnh viện trực thuộc Thẩm thị, qua vài thì trở nên quen thuộc. Rồi Thẩm Mặc Trần cô nghiên cứu mặt nạ trẻ em cho Hạo Hạo, còn chủ động cung cấp phòng thí nghiệm y tế.
Đối với Thẩm Mặc Trần, Lâm Ngữ Hi cảm thấy ơn nhiều hơn.
“Để… để lát nữa .”
Lâm Thừa Hạo cũng ép buộc: “Ồ.”
Thẩm Mặc Trần hiểu câu đố bí ẩn giữa hai con, nhưng nhạy bén nhận sự ngượng nghịu của Lâm Ngữ Hi, nên hỏi thêm.
Ba đến nhà hàng Pháp. Hai con cạnh , Thẩm Mặc Trần đối diện Hạo Hạo.
“Muốn ăn gì, cứ gọi thoải mái.”
Lâm Thừa Hạo chống cằm, ngón tay non nớt lật xem thực đơn: “Toàn tiếng Pháp, con . Chú Thẩm thể phiên dịch giúp con ạ?”
Lâm Ngữ Hi cũng tiếng Pháp, nhưng giá cả đó thì cô hiểu rõ. Cô ghé sát tới, hạ giọng hỏi: “Có làm tốn kém quá ?”
Thẩm Mặc Trần giọng điệu tự nhiên: “Không . Anh đàm phán thành công một nhà cung cấp lớn, bữa coi như tiệc ăn mừng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tong-giam-doc-pho-vo-anh-giau-anh-sinh-mot-cau-be-nguoi-mau/chuong-16-chu-muon-lam-bo-duong-cua-con-khong.html.]
Lâm Thừa Hạo gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Chú Thẩm cộng thêm một điểm!
CweetCweet>
Tiếng Pháp trôi chảy vang lên bên tai, giống như đang spa cho màng nhĩ. Lâm Thừa Hạo đung đưa cẳng chân gầm bàn, bắt chước phát âm tiếng Pháp, gọi món dáng.
Cửa nhà hàng đột nhiên vang lên một trận xôn xao. Một đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề đẩy cửa bước , : “Phó tổng, con gái nhà thích nhất là đến nhà hàng Pháp , là cá tuyết ở đây tươi.”
Nghe thấy chữ “Phó”, Lâm Ngữ Hi theo thói quen đầu , thấy ngay Phó Đình Xuyên đang ở giữa đám đông. Phó Đình Xuyên cũng thấy cô, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua, dừng Hạo Hạo một chút, nhanh chóng thu về, hệt như chỉ thấy một xa lạ, hề xen lẫn chút cảm xúc nào.
Lâm Ngữ Hi chút hoảng loạn.
Trong khi đó, Lâm Thừa Hạo bình tĩnh, dường như hề lo lắng, lớn tiếng hỏi: “Dì Ngữ Hi, dì thích ăn cá ?”
Câu hỏi khiến nửa nhà hàng thấy. Lâm Ngữ Hi lập tức hỏi : “Thích chứ, con thích cá tuyết cá vược?”
Lâm Thừa Hạo: “Cá vược!”
Nhóm ở xa dừng bước vì sự việc nhỏ , nhanh biến mất trong hành lang sâu. Vài nhân viên phục vụ theo , bận rộn phục vụ quý khách trong phòng VIP.
Thẩm Mặc Trần thấy bộ tương tác của họ, ánh mắt ánh lên ý : “Cá vược của quán quả thực ngon hơn cá tuyết.”
Lâm Thừa Hạo đồng ý: “Mẹ, cá vược nhé?”
Lâm Ngữ Hi đang thất thần, thấy câu vội : “Được.”
Cô thực sự ngờ hai cha con gặp trong tình huống nữa. May mà Hạo Hạo thông minh, tiện miệng gọi cô là “dì”, nếu Phó Đình Xuyên nhất định sẽ nghi ngờ đứa bé là con của .
Lâm Thừa Hạo tiếp tục gọi món, mỗi món đều xác nhận bất kỳ thành phần cá tuyết nào, bé mới yên tâm gọi. Ý đồ nhỏ dĩ nhiên thoát khỏi mắt Lâm Ngữ Hi, nhưng Hạo Hạo nhận ai làm cha là sự lựa chọn cá nhân của bé, cô tôn trọng ý nguyện của con, sẽ can thiệp ép buộc. Hơn nữa, cô và Phó Đình Xuyên sắp ly hôn , nếu cha ruột ý định về nhà, thể bù đắp phần thiếu thốn cho Hạo Hạo, cũng .
Món ăn nhanh chóng dọn . Thẩm Mặc Trần dùng muỗng phục vụ, thỉnh thoảng gắp thức ăn đĩa của Hạo Hạo và Lâm Ngữ Hi, phong thái lịch thiệp vô cùng.
Lâm Ngữ Hi nhanh chóng no bụng, dậy : “Mẹ vệ sinh một lát.”
Hành động hợp ý Lâm Thừa Hạo: “Vâng ạ, .”
Sau khi Lâm Ngữ Hi khỏi, Lâm Thừa Hạo lập tức Thẩm Mặc Trần, hỏi: “Chú Thẩm, chú làm bố dượng của con ?”
Thông minh như bé, dĩ nhiên sẽ đánh giá thấp chỉ thông minh của cha ruột Phó Đình Xuyên. Vì , cách nhất để che chắn mà bé thể nghĩ , chính là tìm một cha dượng càng sớm càng .
Thẩm Mặc Trần sự thẳng thắn của Hạo Hạo làm cho ngạc nhiên, động tác khựng một chút: “Chuyện , con với con ?”
Lâm Thừa Hạo cúi đầu, bới thức ăn trong đĩa: “Mẹ con độc lập và mạnh mẽ, con chọn ai cũng sẽ ý kiến gì .” liệu đó xứng đáng là chuyện khác, vì bé càng chọn lựa thật kỹ.
“Con và… với …” Lời đến giữa chừng, Thẩm Mặc Trần đột nhiên dừng , nên xưng hô với Phó Đình Xuyên mặt đứa trẻ thế nào. Anh suy nghĩ một lúc, mở lời : “Thế con gặp cha con ?”
Lâm Thừa Hạo bĩu môi: “Gặp chứ, tối hôm gặp xong. so với Phó Đình Xuyên, chú Thẩm , con chọn chú (con ủng hộ chú).”
Thẩm Mặc Trần , tiếp tục gắp thức ăn cho bé: “Chú sẽ chuyện với con. Nào, thử món xem, súp kem nấm Truffle đen, món con thích nhất đấy.”
Lâm Thừa Hạo ngạc nhiên: “Chú Thẩm, chú con thích món nhất?”
Thẩm Mặc Trần đoán suy nghĩ của bé, nửa đùa nửa thật: “Thời gian chú quen con, còn lâu hơn cả tuổi của con đấy.”
Thôi . Lâm Thừa Hạo tự nhận còn nhỏ tuổi, bé dùng thìa múc một ngụm súp, đưa miệng. Món thích nhất, hình như hương vị cũng tệ.