TN80: Quân Hôn Ngọt Ngào, Chồng Trước Hối Hận Rồi - Chương 68 + 69: Chuyện tình của bác cả
Cập nhật lúc: 2025-10-19 16:29:38
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Bác cả, bác cả.” Kiều Giang Tâm gọi hai tiếng với theo Kiều Hữu Phúc đang thẫn thờ.
“Ừ.” Kiều Hữu Phúc tỉnh , ngượng ngùng , “Cháu gì cơ? Bác rõ.”
Kiều Giang Tâm thấy lòng chùng xuống.
Cả đời bác cả bạn bè chẳng mấy, huống chi là bạn khác giới. Mọi đều bác bệnh truyền nhiễm, đều tránh xa bác, thậm chí gặp đường còn lảng tránh.
Bao nhiêu năm nay, cũng mai mối, nhưng nào thành.
Nguyên nhân mấy điểm.
Thứ nhất, chê bác ghẻ lở, khi con gái đến dò hỏi, ít , tỏ khinh miệt.
Thứ hai, cũng vì nhà chịu bỏ tiền, vốn khó lấy vợ, đến cả sính lễ bình thường cũng cho thì càng khó hơn.
Thứ ba, trong nhà Lôi Hồng Hoa một kế mạnh mẽ như , gả còn giúp nuôi ba đứa em trai em gái nhỏ tuổi phía .
Thế mà nửa cuối năm ngoái, góa phụ là duy nhất trong bao nhiêu năm nay sẵn sàng sống cùng bác cả.
Thậm chí bà còn chủ động tìm đến bác cả, nên chắc trong lòng bác cũng thích bà .
“Cháu bảo lát nữa cháu mua thịt và cá, bác mua rượu, đó gặp ở cửa hàng mậu dịch.”
Kiều Hữu Phúc gật đầu, “Được.”
Kiều Giang Tâm thêm nữa, cô nhớ kiếp góa phụ nhanh chóng tìm nhà phù hợp như .
Thứ nhất là do sính lễ bà đòi so với nông thôn hiện nay vẫn còn cao, và tiền bà còn chỉ định để cho con trai , mang về nhà chồng.
Lúc , ngay cả con gái còn trinh nguyên lấy chồng đầu, sính lễ cũng chỉ mấy chục đồng, ngay cả lễ cưới Lý Tiểu Bình ngày cũng chỉ một trăm.
Thứ hai là góa phụ cũng ai cũng chịu, bà còn kén chọn .
“Bác cả, bác đang nghĩ về dì Tần ?” Kiều Giang Tâm nhịn , vẫn hỏi .
Kiều Hữu Phúc mặt đỏ bừng, “Đừng bậy, ảnh hưởng đến thanh danh của , vốn dĩ cửa nhà góa phụ lắm chuyện thị phi, bà còn lo cho con trai , nếu thêm lời đồn đại thì càng khó khăn hơn.”
Kiều Giang Tâm , “Bác cả, chúng bây giờ tách riêng, nhà cửa cũng dựng, chuyện hôn nhân của bác cũng thể tự quyết định , ngày mai nhờ đến Hứa Gia Động hỏi thử xem.
Biết bác và dì Tần duyên với .”
Kiều Hữu Phúc động lòng, nhưng nhanh chóng lắc đầu, “Gần một năm , gả .
Vả năm ngoái bà tìm , với chỉ cần đưa một trăm là cửa, một trăm còn nợ , mà cũng lấy , mặt mũi nào gặp bà .
Lúc đó hình như bà cần tiền gấp, hình như ai đó trong nhà ốm.”
Kiều Hữu Phúc đau lòng vô cùng, “Bà ở đầu làng chờ , về tìm ông và bà nội, giữa mùa đông giá rét bà trong gió lạnh chờ hơn hai tiếng đồng hồ.
Tôi vẫn xin tiền từ ông nội, khi đến với bà , ánh mắt đó đến giờ vẫn còn nhớ.”
Kiều Hữu Phúc nhớ cảnh tượng lúc đó, Tần Tuyết dậm chân trong gió lạnh chờ , thấy tới, bà đầy mong đợi bước lên đón, khi nhà lấy , đôi mắt lập tức tối sầm .
Lúc đó với Tần Tuyết nhà lấy , nhà khó khăn, thằng ba mới cưới vợ tốn kém nhiều tiền, sốt sắng giải thích với bà , mong bà thông cảm cho .
Thế mà lâu , nhà bỏ ba trăm mua chức công nhân tạm thời cho thằng tư.
Hai làng cách chỉ chút xa, hơn nữa dân làng họ hàng qua , chắc chắn sẽ tiết lộ chuyện với bà .
“Tôi mặt mũi nào gặp bà , trong lòng bà lẽ chỉ là một thằng vô dụng hèn nhát, tính bà , nếu vì bí quá cần tiền gấp, nếu phái thực lòng sống với , bà tìm .” Giọng Kiều Hữu Phúc trầm, đầy cay đắng.
Kiều Giang Tâm an ủi bác cả thế nào.
Chỉ thể thầm mắng thầm Kiều Cửu Vượng và Lôi Hồng Hoa hai lão bất tử .
“Bác cả, cháu nhớ bác từng đây bác quen dì Tần đường đến thị trấn ?”
Kiều Hữu Phúc gật đầu, nhoẻn miệng một nụ khó nhận .
“Ừ, lúc đó bà gánh một gánh thóc, tay còn dắt theo một đứa trẻ định nộp thuế cho nhà nước.
Bác đúng lúc cũng cùng bố cháu đẩy xe cút kít nộp thuế, thấy bà thực sự gánh nổi, bèn chất hai bao ngũ cốc của bà lên xe cút kít của .
Bà cảm ơn chúng bác suốt đường, ngừng , cảm ơn cả, cảm ơn cả, còn hỏi bác và bố cháu là nhà ai, tên gì.”
Đang lúc Kiều Hữu Phúc nhắc đến Tần Tuyết, thì ở Hứa Gia Động, Tần Tuyết cũng đang một phụ nữ kéo khuyên nhủ.
“Tuyết , bố chồng con là , con cũng giữ trọn cho Thuận Văn bao nhiêu năm nay, con cái cũng lớn như , xứng đáng với nó .
Mẹ con thích những lời , nhưng đều vì lợi ích của con thôi.
Con còn trẻ lắm, con thể cả đời cứ thế , nửa đời còn dài lắm, nếu bên cạnh lạnh nóng, thì khổ sở bao.”
Tần Tuyết đáp, “Mẹ, con Trụ Tử, bố chồng ở đây, lạnh lẽo?”
Người phụ nữ phản bác, “Ừ, bây giờ thì con cái và già bên cạnh, con thấy lạnh lẽo, con cái lớn lên, gia đình nhỏ riêng, già cũng hết, thì một con cô đơn làm ?
Cái tuổi của con bây giờ là khó xử nhất, lên xuống, nắm chắc thời gian mới , tìm , con cũng sinh con với chứ, thì hai làm sống đến cùng ?”
Tần Tuyết nhếch mép, “Vừa mới bảo con còn trẻ, giờ chê con tuổi lớn .”
Người phụ nữ giơ hai ngón trỏ lên chạm , “Thời gian sinh nở của đàn bà chỉ một quãng thôi, con mà thêm hai năm nữa, ba bốn mươi lăm, dù may mắn thai cũng ba mươi sáu, sinh mất mười tháng, nếu giữa đường trì hoãn thêm vài năm, đến khi con sáu mươi, đứa bé còn đầy hai mươi.
Hơn nữa, tuổi lớn sinh nở, cho thể con, tinh lực cũng theo kịp.
Vì dự định thì nắm chắc thời gian.”
Thấy con gái gì, phụ nữ khuyên, “Con xem con, yêu cầu còn cao, lo cho đứa con , đòi sính lễ, làm kế, bản là góa tái giá, tìm vợ, còn đòi đàn ông chăm chỉ thật thà giỏi giang.
Nếu nhà nào như , làm còn để đến bây giờ, đáng lẽ kết hôn , nên những điều kiện con đưa , chẳng là làm khó ?”
Tần Tuyết thở dài, “Mẹ, con Trụ Tử , nếu cũng con, chúng con kết hợp còn sinh con riêng, như thì hỗn loạn bao?
Hơn nữa kế khó làm thế nào con hiểu rõ nhất, con làm công bằng, con sẽ thiên vị con đẻ của con, con cũng vì con của khác mà làm con đẻ của con chịu ức.
Vì nếu con làm kế, ắt sẽ là một kế .
Đã làm , con còn làm kế?”
Người phụ nữ im lặng, tâm trạng chùng xuống, “Nói , con vẫn đang trách thôi.”
Chương 69: Hôn Sự Của Tần Tuyết
Tần Tuyết thấy giọng nghẹn ngào, vội an ủi bà: “Mẹ, con trách , con chỉ… chỉ là thấy đáng chịu khổ như thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tn80-quan-hon-ngot-ngao-chong-truoc-hoi-han-roi/chuong-68-69-chuyen-tinh-cua-bac-ca.html.]
Mẹ của Tần Tuyết cũng là tái giá. Bà một trai một gái với chồng , chồng đó bắt lính c.h.ế.t trận, bà dắt hai con tái giá sang nhà họ Lý.
Nhà họ Lý cũng ba đứa con, nhà nghèo nuôi năm đứa trẻ, cơ bản ngày nào no bụng.
Tính tình Tần Tuyết nhu nhược, đàn ông hách dịch, ba đứa con lớn hơn một chút, còn ông bà nội giám sát.
Tần Tuyết và trai suýt c.h.ế.t đói trong nhà đó, các chú bác họ Tần chuyện, nghiến răng cắn răng đưa Tần Dương - đứa con trai - về nhà họ Tần.
Mấy nhà chú bác phiên nuôi Tần Dương, mỗi nuôi một năm.
Còn Tần Tuyết vì là con gái, nhà họ Tần nhận, vẫn theo sống khổ sở ở nhà họ Lý, mãi đến năm mười chín tuổi xuất giá , cuộc sống mới khá hơn một chút.
Mấy năm , cha kế của Tần Tuyết qua đời, cô con kế cùng dâu kế nhà họ Lý đuổi khỏi nhà.
Bà chỗ nào để , đành trơ mặt trở về nhà họ Tần tìm con trai ruột là Tần Dương.
Lúc Tần Dương kết hôn sinh con, đối với việc về, ngoài thái độ lạnh nhạt , gì nhiều, nhưng vợ cùng các chú bác họ Tần đều ưa gì bà .
Tần Tuyết tình cảm với , ngày xưa nhà họ Tần nhận cô, ít nhất vẫn luôn mang cô theo bên , từng nghĩ đến việc bỏ rơi cô.
Đặc biệt là những năm đói kém, chuyện c.h.ế.t đói quá đỗi bình thường.
Mẹ cô cũng coi như liều mạng để bảo vệ cô, nhịn phần ăn ít ỏi của gửi cho Tần Dương, để cả cô và trai đều sống sót.
Mẹ cô nhỏ bé, làm nhiều công điểm, cả đời quẩn quanh bên bếp núc.
Cũng vì thế mà mềm yếu nhu nhược cả đời, chuyện dám to tiếng, từng to tiếng với ai, cũng lam lũ vất vả cả đời, nhưng cả đời bà từng nhận một lời khen ngợi.
Cô và trai trong lòng oán trách bà, con cái nhà cha kế cũng hận bà, đằng nào cũng chẳng lòng ai.
Trước ở nhà cha kế thì luồn cúi, giờ ở nhà trai chị dâu cũng luồn cúi.
Tần Tuyết nghẹn mũi: “Mẹ, đây con từng trách , nhưng giờ con cũng con .
Con hiểu sự bất đắc dĩ của ngày xưa, nuôi nổi con và trai, nên dắt hai đứa con tái giá.
Lúc đó và ngoại luôn bảo đừng mang theo hai đứa con, một vướng bận thể chọn hơn, nhưng vẫn mang theo chúng con.
Ngay cả lúc khó khăn nhất, cũng bỏ rơi chúng con, làm tròn bổn phận của một , trai và con khổ cực, nguyên nhân lớn nhất là vì chúng con cha.”
Mẹ Tần Tuyết khẽ nức nở: “Là năng lực, là năng lực.
Cũng vì là từng trải, nên mới con nhân lúc còn trẻ sớm tìm một .
Sau hai sinh con đẻ cái riêng cũng chỗ dựa, nếu con với nhà họ Lý, đến nỗi già mà còn đuổi khỏi nhà.
Mẹ trong lòng con vẫn nhớ đến Trụ Tử, giữ chút tiền cho Trụ Tử, nhưng nhà mà bá thím giới thiệu cho con, họ đồng ý để con mang Trụ Tử theo, còn hỏi thăm mấy .
Con cứ qua gặp mặt , vợ mắc bệnh mất, để đứa con gái cũng nuôi , con qua đó làm kế.
Hơn nữa đó là thôn nhà ngoại của con, ở đây, trai chị dâu con cũng ở đây, chuyện gì xảy , chúng còn thể chăm sóc lẫn .”
Tần Tuyết rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý, theo trở về thôn. Chị dâu thấy cô cũng chẳng vẻ gì là vui vẻ.
Buổi trưa, cô theo bá thím đến nhà trai xem mặt, bước cửa, thấy trong nhà đen kịt một đám , từ ông lão bà lão thở , đến trẻ con còn bế tay, tổng cộng hơn hai mươi miệng ăn.
Bá thím giới thiệu với Tần Tuyết: “Đây đều là họ hàng thích trong nhà, cứ chào hỏi qua loa thôi.”
Tần Tuyết ngại ngùng gật đầu, mấy chị em dâu cùng vai kéo bàn uống , uống xong đều hết, chỉ còn Tần Tuyết và nhà trai Tần Đức Hội, cùng với bá thím và góa của Tần Đức Hội - Tạ Tiểu Tiểu.
Tần Đức Hội lúc nhỏ vốn quen Tần Tuyết, cùng tuổi với Tần Tuyết, 20 tuổi kết hôn, vợ năm sinh cho một đứa con gái.
Con gái mới hơn một tuổi thì vợ mất, đó con gái ba tuổi cũng vì chăm sóc cẩn thận mà còn.
Đến nay độc gần mười năm.
Tạ Tiểu Tiểu mời bá thím họ Tần và Tần Tuyết , bà bếp nấu cơm.
Tần Đức Hội ghế thấp, lúng túng mở lời thế nào, chỉ thể ngừng xoa xoa lớp chai lòng bàn tay.
Bá thím thấy khí ngượng ngùng, liền cố chuyện phiếm với Tần Đức Hội, trong lời cứ khen Tần Đức Hội giỏi giang.
Tần Tuyết liếc căn nhà, thể dùng ba từ “bẩn, lộn xộn, tồi tàn” để miêu tả.
Trong nhà lợn, chó, còn gà, trong sân, trong phòng khách, ngưỡng cửa phòng khách và cửa đều đầy phân gà.
Bên cạnh cửa phòng khách để bát ăn cho chó, bát thức ăn cho gà, bẩn thỉu ruồi nhặng bay vo ve.
Tần Tuyết dậy, giả vờ quan sát căn nhà, liếc trong bếp, thấy Tạ Tiểu Tiểu nhặt chiếc gáo dừa từ chậu thức ăn cho lợn lên, múc nước rửa qua nồi nấu thức ăn cho lợn xong liền bắt đầu xào rau.
Xào xong một đĩa bí ngô, bà đổ nồi một gáo nước, từ tủ bếp bưng một bát cơm nguội đổ nước, còn dùng đũa gắp một ít mỡ lợn bỏ , thêm chút muối.
Bữa trưa chính là cơm chan canh, một đĩa bí ngô luộc, hai quả trứng vịt muối bổ đôi và một bát dưa tỏi muối tự làm.
Sắc mặt bá thím khó coi, nhưng vẫn gượng: “Tuyết , nông thôn là đó, thím Tạ của con tính toán chi tiêu lắm, thì dựng nổi ngôi nhà ngói to thế .”
Mặt Tần Đức Hội cũng khó coi, rõ ràng sáng sớm mới mua hai bìa đậu phụ về.
Tạ Tiểu Tiểu mời ăn cơm: “Mọi đừng chê , già , bình thường cũng lười vận động, thích dọn dẹp, đều là quen cả, cũng đầu gặp , ăn đơn giản một chút thôi.
Sau trong nhà thêm hai miệng ăn, trai mới lớn ăn hao tốn lắm, chi tiêu tính toán kỹ thì xong.
Khi Tuyết cửa , việc nhà giao cho Tuyết lo liệu, lúc đó mời bá thím ăn một bữa thật tử tế.”
Tạ Tiểu Tiểu xong còn tự một : “Hê hê hê, , Đức Hội nhà với bé Tuyết cũng duyên phận đấy, Đức Hội nhà chăm chỉ, còn hiếu thảo, thích lời ai, chỉ lời thôi, gì là nấy, đây là quy củ nhà ......”
Tần Đức Hội đỏ mặt ngắt lời Tạ Tiểu Tiểu: “Mẹ, gì thế, con lớn thế , con theo chính .”
Tần Tuyết mặt mày gần như giữ nổi nụ , rõ ràng đây là đang hù dọa cô, cô kịp ăn cơm viện cớ việc .
Vừa khỏi cửa, Tần Tuyết thấy bá thím cãi với Tạ Tiểu Tiểu: “Cô làm thế hả? Lúc cưới vợ thì chỉ quỳ lạy cầu xin về, giờ dắt đến tận cửa , cô bĩu môi bĩu mũi hạ uy thế, cô tưởng ngu ?”
Giọng Tạ Tiểu Tiểu cũng to: “Chị họ, chỉ là một quả phụ tái giá thôi ? Còn dắt theo một đứa con trai, trai và cô đều ở trong thôn, cô chạy ?
Cô gặp như Đức Hội nhà , là cô hưởng phước tám đời , phía cô còn vướng một đứa con kéo, Đức Hội nhà con kéo nào, còn sợ cô lừa Đức Hội nhà nữa là.
Tôi làm gì cô chứ? Cơm canh bưng đến tận miệng , chỉ thiếu chút nữa là nhai sẵn cho cô ăn , thế mà cửa giận dỗi với lớn, đây là chê mâm cao cỗ đầy chứ gì? Cô xứng ?”
Tần Tuyết giận sôi máu, nhưng nghĩ đến , cô cố nuốt giận trong.
Mẹ cô vốn trong thôn bàn tán, chịu ánh mắt khinh miệt, cô thể thêm chuyện cho bàn tán, để chê chế nhạo.
Nuốt cơn giận khiến Tần Tuyết run bần bật, cô đỏ mắt bước , trong đầu thoáng hiện bóng một .
Người đó một tay bế Trụ Tử nổi lên, đặt lên xe đẩy.
Trong gió lạnh, đó khom lưng, căng thẳng cẩn thận cô, trong mắt mang theo nỗi hổ và sợ hãi thể tan biến.