Một lũ lắm mồm! Đợi các c.h.ế.t sẽ tìm các gây chuyện!
Tôi giận dữ phun nước bọt về phía lưng họ.
Lợi dụng lúc họ thấy, trút giận thỏa thích, thổi từng trận gió lạnh khiến họ rùng run lẩy bẩy.
Không trong mười mấy năm tìm , họ buông những lời cay nghiệt đến nhường nào, từng luồng khí giận dữ cứ dồn nén khiến n.g.ự.c đau nhói.
Cũng thể là do t.h.i t.h.ể vật nặng đè lên cắt mất mang cá, chỉ chạy hai bước thấy khó chịu vô cùng.
Giống như khi làm cá, cắt mất mang thì cá cũng sẽ bất lực dần dần bất động như .
thể gục ngã, tìm , mách , bảo rời khỏi nơi .
Hóa tìm manh mối về , là ngọn núi đó , là nơi c.h.ế.t ?
Ngọn núi khó leo như chắc chắn sẽ làm xước quần áo của , những thô lỗ nhất định sẽ hung dữ với , những kẻ nóng nảy quá đáng khi còn cho về nhà…
Càng nghĩ càng khó chịu, lo lắng đến mức bay với tốc độ nhanh hơn lúc đến.
Tôi bay càng lúc càng cao, lướt qua những chiếc lá đang nghỉ ngơi, làm chúng bung khỏi vẻ cuộn tròn, nước mắt hình như chảy dài.
Tôi vô thức bắt đầu cảm ơn cái hồi nhỏ đánh, giống như lời Bà Sáu Khờ về việc cưỡi ngựa xem hoa.
Hồi đó tuy cao bằng cây chè, nhưng chăm chỉ hái chè cấy lúa trong rừng núi, giờ chạy xa đến thế để về tìm cũng sẽ lạc đường.
Tôi bay theo con đường đến, từ trời thấy cái cột điện còn linh hồn nữ dựng một gian hàng nhỏ.
Một tấm ảnh bé gái in tấm vải màu.
Tôi lớn tiếng với tấm ảnh rằng: "Con tìm thấy !"
Tôi thấy khuôn mặt trong ảnh với thật rạng rỡ và tươi tắn.
Tôi thấy nhiều cảnh sát vây quanh giao lộ, từng chiếc xe đều mở cửa kiểm tra, một xe đầy chó mèo con trói trong lồng sắt thả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tim-me/chuong-6.html.]
Chúng con chảy máu, con què chân, nhưng chúng mang một thở sống động khác với .
Tôi chúng cũng sắp tìm thấy của , giống như .
Thời gian trôi thật nhanh, bay ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm, nhưng gió vẫn cứ yếu dần .
Cảm giác tê dại khắp gãi thế nào cũng hết, nhớ hồi hái đào lông ngứa khắp thì đặt tay lên lửa nướng, đau thì sẽ ngứa nữa.
Ban ngày bay ánh mặt trời, đường mà chỉ chằm chằm những cột điện cao vút và đỉnh núi, quả thật khiến bớt nhiều cảm giác ngứa ngáy, như thể mặt trời đang cưỡi lưng .
Tôi đến Xà Sơn khi ngày thứ chín tới.
Nơi đó khác so với lúc rời .
Trong đêm khuya, ánh nến sáng rực lạ thường, em trai lạc .
Tôi tính một chút, mong nó lạc một lát, con lợn rừng do cây chè lùn giả dạng dọa cho một trận.
Vì hồi bé nó cứ dọa nạt đổ oan cho , tè dầm giường cũng là làm, từ vườn chè nóng rực về giặt ga trải giường phạt một ngày uống nước.
Tôi rõ ràng luôn cố gắng chăm sóc nó, mà vì nó mà chịu ít trận đòn.
vẫn chỉ dọa nó một chút thôi, vì sẽ xót nó.
Dù thì giờ cũng sẽ xót . Tôi bay xuống xem, thấy từng bóng đang đuổi theo hai bóng khác về phía ngoài núi.
Những đó chạy hăng hái hơn nhiều so với khi làm việc ngoài đồng.
Trong đám đông đang đuổi theo, bố của gia đình cũ và đứa em trai còn ngái ngủ, họ cũng cầm đuốc, chạy theo đám đông.
Hóa em trai lạc.
Thế thì là ai nhỉ? Chẳng lẽ họ đang đuổi theo hai linh hồn ?
Ánh lửa quá gần, còn đau hơn cả mặt trời, theo họ mà cảm giác như cũng đang thiêu đốt.