“Từ Việt Vi!”
Ánh mắt Lý Thừa Trạch lạnh lẽo cô, như thể đang một kẻ điên. Anh cố nhẫn nhịn nhiều , nhưng thật sự thể chịu nổi nữa. Anh nén giận :
“Chuyện của A Mặc, cũng đau lòng, nhưng điều đó thể là tấm bùa miễn tội cho những hành động điên rồ của cô hết đến khác!”
Anh bước lên một bước, thẳng gương mặt ngây của Từ Việt Vi, giọng trầm xuống, đầy cảnh cáo:
“Đừng lấy đạo đức để ràng buộc khác. Tổng giám đốc Bùi là cô thể dùng thứ đó để trói buộc. Tôi khuyên cô nên về phòng ngay, đừng ở đây gây ồn ào nữa.”
Nếu vì cảm thấy áy náy với Từ Mặc, cả và Bùi Triệt chẳng bao dung với cô lâu đến . phụ nữ đúng là điều, hết tới khác chạm giới hạn của họ, thậm chí còn ảo tưởng trở thành tình nhân của Bùi Triệt!
Nực thật — quá hiểu Bùi tổng, đàn ông đó tính sạch sẽ trong tình cảm đến cực điểm, làm thể mật với một yêu?
Từ Việt Vi hồn, giơ tay tát mạnh mặt Lý Thừa Trạch. Trong lúc còn ngẩn , cô liền đẩy :
“Anh là cái thá gì mà dám dạy dỗ !?”
Ngay cả Từ Mặc còn chẳng nỡ động đến cô một ngón tay, thì Lý Thừa Trạch là cái thá gì dám đánh cô chứ!?
Lời cảnh cáo của , cô chẳng thèm để tâm, lập tức lao đến bên chiếc Maybach, nắm lấy tay nắm cửa, kéo mạnh !
Cảnh tượng đập mắt khiến cô gần như phát điên — Thịnh Nam Âm đang trong lòng Bùi Triệt, còn khoác áo vest của .
Cô cắn răng nghiến lợi — Con tiện nhân !
Sao dám khiến phá bỏ giới hạn vì !?
Ánh mắt của Bùi Triệt lạnh như dao, quét thẳng về phía Từ Việt Vi. Anh ôm chặt trong lòng, sải bước xuống xe.
Chiếc áo vest rộng đủ để bao trọn Thịnh Nam Âm, che cô.
Khi thấy vết tát đỏ rực mặt Lý Thừa Trạch, đôi mắt Bùi Triệt lập tức tối :
“Cô đánh A Trạch ?”
Ánh mắt sắc lạnh, cả toát khí lạnh đến cực điểm. Từ Việt Vi bao giờ thấy đáng sợ đến thế.
Cô ấm ức chỉ má , bằng giọng nức nở:
“Anh chỉ thấy vết tát mặt , chẳng lẽ thấy mặt em cũng đánh ? Là tay , em chỉ đánh trả thôi!”
Bùi Triệt cô, ánh mắt mang chút ấm áp nào.
Nếu vì Thịnh Nam Âm đang ở đây, sớm Lý Thừa Trạch tát một cái!
Anh vốn bao giờ đánh phụ nữ, nhưng phụ nữ thật sự đáng ghét đến cực điểm.
“A Trạch, thu dọn đồ của cô , đuổi khỏi Bùi phủ.”
Anh lạnh lùng, bỏ qua sự uất ức của cô , bế Thịnh Nam Âm thẳng về phía biệt thự.
“Không!!”
Từ Việt Vi gào lên, sụp đổ. Cô lao đến, kéo :
“Anh thể đối xử với em như thế!”
Bùi Triệt nhíu mày, sợ cô làm Thịnh Nam Âm thương, liền mạnh chân đá cô văng , giọng đầy chán ghét:
“A Trạch, xử lý . Tôi thấy cô nữa!”
Lý Thừa Trạch khẽ cắn môi, Bùi Triệt hết kiên nhẫn:
“Vâng, Bùi tổng.”
Bùi Triệt thẳng, chẳng thèm ngoái .
Trong lòng Thịnh Nam Âm, cô khẽ nhích đầu khỏi áo khoác, liếc khuôn mặt lạnh lùng của , về phía .
Bùi Triệt rõ hành động nhỏ của cô, liền đưa tay che mắt cô , giọng nhàn nhạt:
“Nhìn cô làm gì, .”
“...”
Thịnh Nam Âm hất tay , giọng phần giận dỗi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tieu-to-tong-quyen-ru-thinh-nam-am-bui-triet/chuong-438-ghen-ca-voi-phu-nu-khong-muon-nhin-thay-co-ta-nua.html.]
“Anh còn ghen với phụ nữ nữa ?”
là cái hũ giấm di động, ai cũng ghen !
Bùi Triệt khẽ đáp, tự nhiên:
“Không ?”
Thịnh Nam Âm nghẹn lời — cô từng thấy ai mặt dày tự tin đến thế.
“Anh đúng là bệnh.” – cô trừng mắt.
Bùi Triệt khựng , trong lòng nhói, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh. Anh mỉm lạnh nhạt:
“, bệnh. chỉ cần khiến em vui, thế là đủ.”
Thịnh Nam Âm đỏ mặt, trừng câu nào. Người đàn ông , với gương mặt lạnh lùng và khí chất điềm đạm, mà miệng thể những lời khiến cứng họng như !
Bùi Triệt thấy cô im lặng, vô cùng hài lòng, bế cô biệt thự thẳng lên tầng hai.
Lúc khá muộn, bà cụ Bùi chắc hẳn ngủ.
Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhưng Thịnh Nam Âm phản ứng nhanh, chạm giường kéo chăn trùm kín .
Hành động đó khiến bật khẽ — thật đáng yêu.
“Anh gì?” – cô trừng mắt, giọng cảnh cáo.
“Còn mau tìm cho bộ đồ để mặc ?”
Anh cố tình trêu:
“Đêm khuya thế , mặc quần áo làm gì? Không nên ngủ ?”
Cô bực đến bật lạnh:
“Ngủ gì mà ngủ? Tôi còn hẹn, rảnh ngủ với .”
“Hẹn ?”
Nụ môi đông cứng .
Giọng trầm hẳn xuống:
“Hẹn với ai? Đàn ông phụ nữ?”
“Liên quan gì tới ?” – cô cố tình chọc tức , ai bảo dám trêu cô .
Cô liếc quanh căn phòng, hỏi mỉa mai:
“Sao chẳng dấu vết gì của phụ nữ thế? Anh và vị hôn thê sống chung lâu như , ngủ cùng phòng ?”
Bùi Triệt mặt lạnh, bước đến tủ áo, lấy một chiếc sơ mi trắng ném lên giường:
“Tôi tùy tiện như .”
Ý tứ rõ ràng — cô mới là tùy tiện.
Thịnh Nam Âm thèm tranh cãi, nhanh chóng chui chăn áo.
Giọng vang lên chậm rãi:
“Trốn bên trong làm gì, dáng em thế nào chẳng lạ.”
Cô mặc xong, kéo chăn , xuống giường.
Chiếc sơ mi rộng khiến cô trông nhỏ nhắn và mềm mại hơn. Anh chớp mắt.
Cô đảo tròng mắt:
“Xong chứ? Không chuyện gì nữa thì đây.”
Bùi Triệt sực tỉnh, vội bước lên chặn mặt cô:
“Đi ?”
“Không ? Đi gặp khác — đàn ông đấy.”