Câu dứt, khí trong xe lập tức trở nên ngột ngạt.
Lý Thừa Trạch lén đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt dưỡng thần. Thấy Bùi Triệt hề ý phản ứng, thậm chí thèm mở mắt lấy một cái, hiển nhiên là dây dưa với Từ Lam. Anh khẽ ho một tiếng, lên tiếng:
“Có, tổng giám đốc Bùi đang ở đây. Cô gì với ?”
Bên điện thoại im lặng lâu, lâu đến mức Lý Thừa Trạch tưởng ngắt kết nối: “A lô?”
“…Tôi…”
lúc đó, chiếc Maybach dừng định bên lề sân bay.
Lý Thừa Trạch mở cửa xe , liền trông thấy một cô gái trẻ trung xinh đang bên đường, hốc mắt đỏ hoe, dáng vẻ đáng thương.
“Từ tiểu thư?”
Ánh mắt Từ Lam xuyên qua Lý Thừa Trạch, trực tiếp về phía đàn ông trong xe. Cô hít mũi một cái, bước lên một bước, giọng nghẹn ngào:
“Bùi … lâu gặp.”
Giọng mang theo uất ức, thôi cũng khiến khác thương cảm.
Hàng mi dài của Bùi Triệt khẽ rung, từ từ mở mắt , ánh mắt sắc bén lạnh lẽo quét qua phụ nữ bên ngoài xe, mang chút cảm xúc nào.
Nhìn thấy Từ Lam như hoa lê mưa, mím môi, lấy khăn tay từ túi áo , đưa qua.
“Đừng nữa.”
Từ Lam ngẩn , tưởng rằng đang an ủi , nhưng ngờ——
Giọng lạnh lẽo, mỏng như dao:
“Tôi ghét nhất phụ nữ mặt , phiền.”
“……”
Từ Lam sững tại chỗ. Cô ngờ như , trong lòng càng thấy tủi . cô dám tiếp tục làm nũng, chỉ đành kìm nén nước mắt, gật đầu liên tục:
“Xin , Bùi , là sai, nữa…”
Lý Thừa Trạch một bên suýt chút nữa lật cả tròng mắt vì tức. Anh vốn tưởng Từ Lam đổi, ai ngờ vẫn mơ mộng thực tế. Mà Bùi tổng khi mất trí nhớ cũng chẳng tình cảm gì với cô , thấu cô như thấu kẻ lắm chiêu trò.
Cũng … xem Bùi tổng dằn mặt " xanh" thật sự mắt!
“Từ tiểu thư, mời lên xe. Tổng giám đốc còn dự tiệc tối, chúng nhiều thời gian.”
Lý Thừa Trạch phần mất kiên nhẫn thúc giục. Lễ tiệc là do hoàng thất Y quốc tổ chức, giống những tiệc xã giao thông thường – nếu đến trễ, hậu quả sẽ nghiêm trọng.
“Vâng …”
Từ Lam lập tức lên xe, xuống bên cạnh Bùi Triệt. Lý Thừa Trạch tự giác chuyển sang ghế phụ lái.
Mùi nước hoa phụ nữ lan khắp xe, Bùi Triệt khẽ nhíu mày, cảm thấy khó chịu. Anh hạ kính xe xuống để gió lùa , mùi hương mới tan bớt, lông mày cũng dịu .
Từ Lam hề nhận sự khó chịu của , cũng đàn ông quên hết ký ức cũ. Cô chần chừ mở lời, mong tìm chút thương hại từ :
“Bùi tổng, … dạo thế nào ạ?”
Nghĩ đến Từ Mặc, ánh mắt Bùi Triệt trầm xuống. Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh Từ Mặc co rúm trong góc phòng, run rẩy như đứa trẻ vứt bỏ. Một cảm giác áy náy chợt lướt qua đáy mắt.
Xét cho cùng, Từ Mặc vốn kéo cuộc chiến vì liên quan đến .
Anh ngẩng đầu phụ nữ bên cạnh, chậm rãi :
“Cô yên tâm, sẽ chịu trách nhiệm với cô. Dù cả đời thể hồi phục, cũng sẽ nuôi cả đời.”
Từ Lam ngẩn , tròn mắt kinh ngạc.
“Không chứ? Ý của là… … còn hy vọng !?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/index.php/tieu-to-tong-quyen-ru-thinh-nam-am-bui-triet/chuong-412-dang-nu-hon.html.]
“Sao thành thế !?”
Từ Lam hoảng loạn thật sự, kích động nắm lấy tay áo của Bùi Triệt:
“Bùi , năm xưa từng sinh tử vì , chỉ cần lên tiếng, dù chỗ chết, cũng chối từ!”
“Anh nông nỗi , chịu một phần trách nhiệm…”
Bùi Triệt ánh mắt thoáng lay động, hiểu ý cô , nhưng vẫn lạnh nhạt gỡ tay cô , trầm giọng:
“Cô bồi thường gì cứ , trong giới hạn chấp nhận , sẽ đáp ứng.”
Thái độ của khiến Từ Lam càng thêm hy vọng. Ánh mắt cô tối , như đang đưa quyết định sống c.h.ế.t một phen.
“Tôi …”
Vừa khéo, xe đến hoàng cung, dừng định.
lúc , Thịnh Nam Âm bước xuống từ một chiếc xe thể thao gần đó. Cô mặc váy hội đen ôm dáng, mái tóc đen búi cao, lộ chiếc cổ thiên nga trắng ngần. Ngũ quan xinh lạnh lùng, khí chất cao quý nổi bật giữa đám đông.
Vừa xuất hiện, ánh mắt đều cô thu hút.
Lý Thừa Trạch xuống xe, mở cửa thì Thịnh Nam Âm ngang qua, liếc thấy chiếc Maybach quen thuộc. Cô khựng .
Và ngay giây tiếp theo, cô thấy——
Một phụ nữ sướt mướt nhào lòng Bùi Triệt, vòng tay qua cổ , trao nụ hôn nóng bỏng.
Cảnh tượng quá mức "ướt át"!
Đôi mắt Thịnh Nam Âm chợt lạnh , trái tim như ai đó bóp chặt, đau đến nỗi vỡ .
“Cô điên !?”
Bùi Triệt mặt đầy chán ghét, đẩy mạnh phụ nữ khỏi , bước xuống xe, lạnh lùng lệnh:
“Đưa Từ tiểu thư đến bệnh viện!”
“Vâng, Bùi tổng.”
Lý Thừa Trạch nhận lệnh, vội vã lên xe rời .
Xe rời , Bùi Triệt kéo lỏng cà vạt, khuôn mặt đầy phiền muộn. Anh xoay , liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng như băng của Thịnh Nam Âm, bước chân thoáng khựng .
“Em…”
Anh định hỏi cô: “Em thấy gì?”
Thịnh Nam Âm cho cơ hội, lạnh lùng liếc một cái, lưng thẳng đại điện.
Bùi Triệt sững sờ, lập tức hiểu cô nhất định hiểu lầm chuyện gì đó, bản năng cầu sống dâng cao. Anh bước nhanh tới, túm lấy cổ tay cô, kéo mạnh lòng:
“Buông !”
Thịnh Nam Âm đột nhiên phát nổ, sức chống trả cực mạnh, trực tiếp đẩy vung tay tát một cái.
“Chát!”
Gò má Bùi Triệt đỏ ửng. Anh ngơ ngác che mặt, ngẩng đầu cô, thấy cô đầy phẫn nộ, chau mày giải thích:
“Em hiểu lầm . Cô chỉ là bạn, như em thấy .”
“Bạn bè?”
Ánh mắt Thịnh Nam Âm băng giá, môi đỏ khẽ nhếch đầy châm chọc:
“Là kiểu bạn thể ôm hôn, lên giường cùng ?”
“Bùi tổng cần giải thích với , nên giải thích với vị hôn thê của thì hơn. Tôi thì… tư cách gì để chất vấn chứ?”